Author : Choy
Pairing : AtsuMina, Taka-em
Rating : K
Note : Dạo này sắp điên rồi
hahaha
Rảnh tay, chán, không biết làm gì,
viết vớ vẩn đoạn đầu cái thành được cái Oneshot hahaha
Nhân vật “em” trong đây dành cho Reader, nhưng thuần túy vẫn thuộc về Au
hahaha
Chết, dạo này lên cơn thật rồi hahaha
(*.*=)
Không mang ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au
Không mang ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au
First and “Last” LOVE
Một ngày tháng 7, từng gợn
mây bồng bềnh hết tới rồi lại đi, không thể che đi được sự trong xanh của bầu
trời. Từng đàn chim hết bay tới rồi lại đi. Tình cảm của tôi cũng như vậy, cho
dù có bao nhiêu người đi qua đời tôi, cho dù tôi có thay đổi như thế nào đi nữa
thì tình cảm của tôi dành cho em vẫn mãi thuần khiết như tờ giấy trắng, tình
yêu đầu tiên.
Gặp em thời ngây ngô tuổi học
trò, nói thật lúc đó tôi ghét em lắm, em suốt ngày lải nhải bên tai khiến tôi
phát bệnh.
“Cậu bắt buộc phải làm hết
cái này cho tớ.”
“Đi học muộn nữa là không được
đâu đó.”
“Nè, cầm đi. Công thức toán
học đó, lo mà học hết.”
“Đừng quậy nữa mà.”
“…”
Và sau đó là vân vân câu nói
khác nữa. Tôi quên chưa nói hồi đó tôi rất quậy phá nhỉ. Khi đã sinh ra là một
con người, ai cũng có thời nổi loạn của mình mà. Thế nhưng bao nhiêu trò nghịch
ngợm của tôi đều bị em phá hủy không thương tiếc. Mỗi lần như vậy tôi tức lắm,
tức lắm chứ, nhưng vẫn không thể nào làm gì được, ai bảo em là hàng xóm của tôi
cơ chứ. Mỗi lần đều chạy qua nhà méc ba mẹ tôi, tôi bị ăn một trận no đòn còn
em thì đứng cười. Tôi ghét, ghét em lắm.
Nhưng đến khi em chuyển nhà
rồi, tôi mới phát hiện ra là từ lúc nào mình đã yêu em. Tôi thất thần, ngây ngốc
cả nửa năm trời. Luôn tự trách mình là sao không đối tốt với em, không nghe lời
em, không nghĩ đến cảm nhận của em. Nghĩ lại mới phát hiện ra là hình như em
thích tôi. Rất nhiều lần, cả trong hành động và lời nói của em đều thể hiện ra
thế mà tôi lại ngốc nghếch không biết. Tôi biết vì sao mọi người luôn gọi tôi
là baka rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, bởi
nó sẽ mãi là hồi ức đẹp trong tôi. Một loại tình cảm không nhiễm bất cứ tạp chất
gì của cuộc đời. Nó vẫn mãi đẹp như tình cảm của em, nụ cười của em trong tâm
trí tôi.
Tình cảm tôi dành cho em
luôn trong sáng như một tờ giấy trắng, nhưng đối với cô nàng đang đi bên tôi, nắm
tay tôi thì nó có nhiều màu lắm. Một tờ giấy trắng với nhiều vết nguệch ngoạc
xanh đỏ tím vàng đen trắng tím lam… đủ mọi loại màu sắc làm mất đi vẻ trắng
tinh vốn có của nó. Em là thiên thần của tôi, còn…còn…còn cô ấy chính là ác ma
của đời tôi.
Không giống như em chiều chuộng
tôi, mặc dù hay lải nhải nhưng em vẫn thường cho tôi làm điều tôi thích, ăn thứ
tôi muốn nhưng cô ấy thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy bá đạo, ngang ngược, luôn bắt
tôi làm theo ý của cô ấy.
Tôi ghét cà chua, nhưng cô ấy
thích. Tôi thích thịt, nhưng cô ấy ghét. Tôi không thích hải sản, còn cô ấy suốt
ngày ăn. Tôi thích hành động còn cô ấy lại là tình cảm lâm ly bi đát. Cái gì
chúng tôi cũng khác nhau hết á. Nhưng tôi không hiểu vì sao tôi lại luôn phải cột
lại một chỗ với cô ấy.
Đi đâu cũng gặp cô ấy, thậm
chí trong mơ cô ấy cũng không tha cho tôi. Quên chưa nói chúng tôi ở chung một
nhà, không phải tôi muốn à, là do lên quản lý căn hộ chết tiệt đó làm việc sơ
sót, không phải vì một nửa tiền nhà tôi không phải trả thì đã chẳng ở chung với
bà già khó tính ấy.
Cô nàng đó bá đạo tuyên bố
“Đồ của tôi là của tôi, đồ của cậu cũng là của tôi”, nghe câu đó ai không tức
chứ, nếu là em thì em cũng sẽ tức giận mà phải không. Nhưng mỗi lần nổi giận thì
không hiểu vì sao nhìn vào con mắt đó đang trừng trừng nhìn tôi thì không hiểu
sao tôi lại rùng người, một cơn lạnh ập đến thôi thúc cơ thể tôi chạy đi, không
nên gây gổ với cô ấy. Sao tôi lại như thế chứ? Sao giác quan và cơ thể tôi lại
như vậy? Tại sao không thể chống lại cô ấy chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,
tuy cô ấy ngang tàng, bá đạo, thích làm theo ý mình nhưng nhiều khi vẫn quan
tâm đến tôi. Khi tôi ốm thì thức nguyên đêm canh tôi, nấu cháo tôi ăn, mua thuốc
tôi uống. Khi mệt mỏi thì cô ấy luôn luôn bên cạnh, trêu chọc khiến tôi vui. Thật
không biết lúc nào cô ấy đã đi sâu vào cuộc sống của tôi, trí óc tôi và cả trái
tim tôi nữa.
Tôi ghét cô ấy, nhưng có lẽ
tôi lại càng yêu cô ấy hơn. Thật không hiểu vì sao lúc trước tôi ghét những
hành động của cô ấy, ấy vậy mà giờ đây tôi thấy nó đáng yêu kinh khủng. Có lẽ
người ta nói đúng, yêu và ghét chỉ cách nhau bởi một sợi chỉ mỏng manh, cô ấy
thường xuyên phá nó, rồi lại thường xuyên dựng lên nó khiến thật giả lẫn lội
làm tôi bối rối không thôi, nhưng giờ đây tôi biết tôi yêu cô ấy rồi. Yêu mọi
thức thuộc về cô ấy, thuộc về Maeda
Atsuko của tôi.
“Yah, đang đi bên tớ mà nghĩ
ngẩn ngơ cô nào vậy?” Ôi cô ấy lên cơn kìa, chẳng lẽ tôi không được nghĩ đến em
ư?
“Đâu có đâu, đang nghĩ tối
nay chúng ta sẽ ăn gì thôi.” Tôi cười cười nhìn cô ấy, không thể để cô ấy biết
tôi đang nhớ đến em được.
“Thật không? Mỗi lần nói dối
là mắt cậu đảo lia lịa đó Minami.” Chết thật, cô ấy phát hiện ra rồi. Ngoài em
thì cô ấy là người hiểu rõ tôi nhất.
“Thật mà. Chúng ta lại kia
ăn kem đi.” Tôi kéo tay cô ấy chạy đi. Em yên tâm là cô ấy không hỏi lại nữa
đâu, bởi cô ấy đang bị ly kem trước mặt thu hút hết sự chú ý rồi. Tôi thích ăn
kem, cô ấy cũng thích ăn kem, và em cũng thế. Ở nơi nào đó có lẽ em cũng đang
ăn kem bên người em yêu mà phải không?!
“Ăn từ từ thôi, rớt hết ra
ngoài rồi kìa.” Tôi mỉm cười nhìn cô ấy. Theo tôi nhớ thì em là người ham ăn nhất
tôi từng biết, nhưng bây giờ phải nhường nó lại cho cô ấy rồi, cô ấy tham ăn gấp
đôi em lận đó.
“Lau giùm tớ đi.” Cô ấy đưa
mặt lại gần tôi. Nếu là em thì tôi sẽ nhẹ cốc đầu em rồi lấy chiếc khăn lau cho
em. Nhưng với cô ấy thì tôi không thể làm vậy được, không nhẹ nhàng đối xử với
cô ấy là chỉ có nước xuống giường thôi.
“Cậu thật là …” Tôi rướn người
lên, khẽ vươn ra chiếc lưỡi liếm phần kem còn dính lại trên mép cô ấy.
“Ghê quá à, mất kem còn thay
vào đó là nước miếng của cậu…bất quá tớ thích.” Sau đó cô ấy lại hôn lên môi
tôi một nụ hôn. Đó, em thấy chưa? Cô ấy bá đạo như vậy đó. Tôi nên làm sao với
cô nàng này đây? Em chỉ cho tôi được không?!
“Chúng ta đi siêu thị đi. Tối
nay tớ sẽ nấu lẩu cho cậu ăn.” Cô ấy vừa kéo tay tôi vừa quay lại nhìn tôi cười.
Nụ cười của cô ấy không sáng chói như em, nhưng đổi lại lại khiến tôi cảm thấy ấm
áp, dễ chịu.
Sau em, tôi đã trải qua mấy
cuộc tình chẳng đáng nói, chẳng có gì đọng lại trong tôi cả, ngoài em người đầu
tiên tôi yêu và cô ấy, người cuối cùng tôi yêu.
Có lẽ em đã tìm được người sẽ
đi cùng em đến cuối con đường rồi, hoặc có lẽ chưa nhưng tôi luôn mong muốn em
được hạnh phúc. Dù không biết hiện tại em như thế nào nhưng em sẽ mãi luôn là
hình ảnh đẹp trong tôi - một thiên thần màu trắng. Còn cô nàng bên tôi thì là một
con quỷ dễ thương hi hi hi.
Tôi mong muốn một ngày được
gặp lại em, được làm bạn em một lần nữa. Giới thiệu cho em người con gái tôi
yêu. Muốn nhận được lời chúc phúc từ em – người đầu tiên tôi yêu.
“Atsuko” Tôi nhẹ gọi cô ấy.
“Huh?”
“Tớ yêu cậu.”
A ~~~ Cái fic nó kawaii gì đâu luôn :3
Trả lờiXóaEm đó là mình đó *hất mặt* =))
Vì Đại Tổng Quản dám bỏ em đi theo gái gú nên em phải phạt thật nặng mới đc :3
Hình phạt đơn giản thôi :v Cưới Maeda Atsuko đi Tổng ~~~
E hèm... Au có chú thích "Nhân vật “em” trong đây dành cho Reader, nhưng thuần túy vẫn thuộc về Au" =))
XóaCho nên các bạn vẫn có thể thỏa sức tưởng tượng của mình nhưng nhớ là "em" vẫn thuộc về Au =))
Oi oi kawaii qa dj....bung loan...bug loan fic nay cua au qa chug luon a. Dag tjnh noi cho mjnh lam nv e trog day dj...nhug gio thjchac ko dam noi rau. Thay au khag djnh chu quyen ge qa =.=" nen danh rut lui vay. Ma fjc au hay zj sao au ko dag len 4rum cho caj oshi cug chí huog xem vs
Trả lờiXóaMình ít tham gia forum lắm, zô thì cũng chỉ đọc tin tức này nọ thôi, với lại mình siêu cấp "lười" nên ... kakaka
XóaNếu bạn muốn post lên forum nào đó cho bạn khác đọc nữa thì cũng có thể, nhưng nhớ nói mình một tiếng là được.