Author : Choy
Pairing : AtsuMina
Rating : K
Không đem ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au
A Normal Day II
Sau khi quay Pert xong thì
không còn lịch trình nào cả nên tôi đã về nhà luôn. Thật lâu rồi không được về
nhà sớm như hôm nay. Nói sớm thì sớm với nghệ sĩ thôi chứ với người thường thì
giờ này muộn rồi à nha, mới có mười giờ đêm à. Sau một ngày làm việc thì mong
muốn về nhà luôn là niềm khao khát của mỗi người, và tôi cũng vậy, về ngôi nhà
của chúng tôi – của tôi và Atsuko.
Nhìn ngôi nhà không một ánh
điện, thể nào Atsuko cũng chưa về rồi. Cậu ấy đang đóng một bộ phim nên thật chẳng
biết khi nào mới thấy mặt cậu ấy nữa. Mở cửa ra, cởi giầy rồi tiện thể bật bóng
đèn lên, bất ngờ khi thấy một đôi giầy khác đang nằm vất vưởng trên sàn, ôi chắc
chắn là Atsuko rồi. Về rồi sao không mở đèn lên? Cậu ấy có bị sao không? Sau
khi xếp gọn đôi giầy của cậu ấy lại, tôi bước về phía phòng khách.
‘Phì’ cố gắng lắm mơi nín cười
được trước cảnh tượng mình vừa thấy, một nữ diễn viên tài năng đang nằm ngủ
trên ghế sofa với tay trái và chân trái đang ở dưới đất, má phải úp xuống ghế,
miệng hơi mở ra và…và còn ngáy nữa chứ. Ai, người khác nhìn thấy cảnh này thì
còn gì là hình tượng nữa chứ.
Thật sự là muốn ngồi nhìn cậu
ấy ngủ nhưng ngủ ở tư thế như thế thì thật không thể nào thoải mái được. Tiếc
cho một khoảnh khắc dễ thương của cậu ấy nhưng vẫn phải đành gọi cậu ấy dậy mới
được, nằm vầy đau cơ chết à. Cậu ấy không thấy đau thì tôi cũng thấy đau à.
Bước nhẹ lại lay vai cậu ấy
“Atsuko, à, dậy đi nào. Dậy về phòng ngủ nào”
“Hm…tớ ….muốn ….uhm….ngủ”
“Haiz, ngủ thì cũng phải về
phòng ngủ chứ. Dậy nào” Ráng sức đỡ người cậu ấy, cô nàng này dạo này ú lên nhiều
rồi à, nặng hơn trước nhiều. Nhưng mập mập tí ôm mới ấm nhỉ?
Đang trong suy nghĩ không mấy
tốt đẹp của mình thì Atsuko đột nhiên dùng sức ôm lấy eo tôi, khiến tôi mất
thăng bằng ngồi bịch xuống sofa. Còn cậu ấy thì ngang nhiên nằm trên đùi tôi rồi
còn dụi dụi đầu nữa chứ. Thật đáng yêu và cũng thật hết thuốc chữa à.
“Dậy nào Atsuko. Cậu không
tính nằm đây ngủ để phải cảm lạnh đó chứ?”
“Chắc chắn Minami sẽ không để
tớ như vậy đâu.” Sao cậu ấy có thể tự tin vậy nhỉ? Mà cũng đúng thôi, làm sao
tôi lại để cậu ấy ốm được chứ. Cô nàng này ngày càng nhõng nhẽo mà.
“Ừ, sẽ không nhưng nếu cậu
không dậy thì đành phải đổ ly ước ép cà chua tớ vừa mua đi rồi. Để tới ngày mai
là sẽ không uống được à.”
“Thật không? Đâu?” Cậu ấy vội
vàng ngồi dậy nhìn tôi bằng đôi mắt mong chờ. Thật dễ bị lừa à.
“Giờ tớ đi làm cho cậu uống.
Thế nên hãy đứng dậy đi rửa mặt đi” Nhìn cậu ấy mỉm cười.
“Cậu lại lừa tớ nữa rồi.
Minami đáng ghét.” Cậu ấy bĩu môi và tiếp tục nằm xuống trên đùi tôi.
“Không lừa cậu mà. Giờ tớ sẽ
đi làm cho cậu uống, được chưa? Thế nên đứng dậy đi rửa mặt đi nào” Vuốt vuốt
mái tóc của cậu, thật là giống trẻ con mà.
“Minami bế tớ đi đi” Cậu ấy
nhìn tôi cười hì hì.
“Cậu không tính giết tớ chứ
Atsuko?” Tôi nghi ngờ nhìn cậu, đừng giỡn thế mà.
“Cậu nói vậy là có ý gì hả
Minami?” Atsuko nheo mắt lại nhìn tôi, cô nàng này không giận đấy chứ? Thật là
… đành phải làm thật thôi.
Tôi đứng dậy, nhìn thấy ánh
mắt thách thức của cậu ấy thật muốn điên lên mà. Được, nếu cậu muốn thì Takahashi
Minami này sẽ làm cậu vừa lòng. Tôi cúi xuống, vòng hai tay qua vai và chân rồi
bế cậu ấy lên. Thấy hành động của tôi khiến cậu ấy hốt hoảng, la toáng lên “Yah,
cậu làm gì vậy? Bỏ tớ xuống, Minami”
“Không phải cậu bảo bế cậu
đi rửa mặt à? Mà phải công nhận là cậu…a…không, không có gì” Định nói “mập”
nhưng nhìn cái ánh mắt kia đúng là giết người à. Không nên dại dột. Tội nghiệp
cho hai cánh tay, mỏi quá.
Sau khi đưa “bà lớn” đi rửa
mặt, tôi liền chạy vào bếp, làm một ly nước ép cà chua cho Atsuko và một ly nước
ép cam cho mình. Cho xin là ăn mấy món ăn có cà chua trong đó đủ ngán rồi,
không cần uống nữa đâu.
“Này, cậu uống đi” Tôi đưa
cho cậu ly nước ép, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh. Nhìn đống kịch bản trong
tay cậu thật là muốn xỉu à. Tuy đã từng đóng phim rồi nhưng vẫn không khỏi ớn lạnh
với đống kịch bản ấy.
“Có hôn không?” Tôi thuận miệng
hỏi cậu trong khi cầm Ipad chơi.
“Có, nhiều lắm.” Cậu nói tỉnh
queo.
“Không phải chứ? Ít nhất cậu
cũng phải nói xạo chứ. Trả lời vậy tim tới đau lắm à.” Tôi giả vờ ôm ngực.
“Cậu thật là … dạo này không
có tớ là học theo Yuko-chan mấy trò này đó hả Minami? Như cậu làm sao dám nói mấy
câu như vậy chứ.” Cậu nhéo má tôi.
“Á, đau mà.” Xoa xoa má nhìn
trừng cậu. Cậu tà tà nhìn tôi, tự nhiên cảm thấy ớn lạnh. Chưa kịp nghĩ gì thì
cậu đã hôn tôi.
“Hm…ngon quá. Môi cậu là
ngon nhất Minami.” Ôi còn liếm môi nhấp nhấp miệng nữa chứ. Atsuko hết thuốc chữa
rồi. Nhưng phải công nhận là môi cậu ấy cũng ngon thật.
Cảm thấy hơi mỏi nên đã nằm
xuống đùi cậu, cậu cũng không nói gì và tiếp tục đọc kịch bản. Từ góc độ này
nhìn thấy được khuôn cằm của cậu, chiếc cổ trắng ngần, cảm nhận được nhịp tim,
nhịp thở đều đều của cậu, tự nhiên muốn cắn lên chiếc cổ của cậu ấy. Nhận thấy
được suy nghĩ đen tối trong đầu, nhịp tim của tôi đập liên hồi. Mày càng ngày
càng biến thái mà Minami. Đúng là ở bên cạnh Atsuko thì thật khó để giữ bình
tĩnh.
Nhắm mắt lại để xua tan những
suy nghĩ xấu xa đó đi, tôi dần dần rơi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ đúng nghĩa,
thoải mái và ấm áp.
“Minami, dậy nào.” Một giọng
nói nhẹ nhàng bên tai, cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve tóc của mình, tôi
mở mắt ra. Atsuko nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, trên môi ở một nụ cười tươi. Tôi
thề là không ai có thể cười đẹp hơn cậu ấy. Không kìm được tình cảm trong lòng,
tôi vươn tay lên kéo cậu xuống cho một nụ hôn sâu. Dù có bao nhiêu lần hôn lên
đôi môi đó thì cũng không thể nào không khiến tôi mê đắm, cậu đúng là cây thuốc
phiện mà, Atsuko.
Bất ngờ trước hành động của
tôi nhưng cậu cũng vui vẻ đáp lại. Tôi biết cho dù có bao nhiêu đôi môi đặt lên
môi cậu đi nữa, thì duy nhất chỉ có tôi mới làm cho cậu say đắm thật sự. Cậu là
của tôi, Atsuko.
Dứt ra sau một nụ hôn sâu, mặt
cậu đỏ ửng và hơi thở gấp gáp. Nhìn khuôn mặt này thật muốn đè cậu ấy ra “ăn”
ngay lập tức mà. Tiếc là sáng mai cậu ấy phải đi quay sớm, không thì …
“Về phòng ngủ nào Minami.” Cậu
nói, giọng nói của cậu còn hơi khàn khàn. Thật đáng yêu chết mà.
“Ừ, tới muốn ôm thật chặt
Atsuko của tớ ngủ.” Tôi đặt nhanh lên môi cậu một nụ hôn. Cậu lại ngượng ngùng
rồi kìa, mỗi lần cậu ấy hôn tôi sao tôi không thấy cậu ấy như vậy nhỉ?
“Không tính ôm tớ chặt đến nỗi
tớ nghẹt thở mà chết chứ?” Cậu khoanh tay lại, ra vẻ nghiêm túc nhìn tôi.
“Cậu không muốn chết trong
vòng tay tớ ư?” Tôi cười đểu đểu mình cậu.
“Ờ, muốn chứ, muốn đánh cậu
mấy cái nè Minami… Yahhh, đứng lại cho tớ.” Trước khi cậu nổi giận, tôi đã
nhanh chóng chạy đi rồi. Hahaha, Atsuko thật đáng yêu chết người mà.
“Đố cậu bắt được tớ đó.” Tôi
lè lưỡi quay lại nhìn cậu.
“Yah, đứng lại…”
.
.
.
.
The End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét