2014 is very very funny HAHAHAHAHAHA


MY OH MY - SJJD

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

[Oneshot] [TakaYuu] - A Normal Day III



Author : Choy

Pairing : TakaYuu

Rating : PG-13

Note : Cô – Takamina, Cô ấy – Yuko
           
           Sau hơn một năm, bạn trở lại và ăn hại hơn xưa :v

           Buồn buồn đi phá nhà mình với nhà người ta chơi vậy (^~^=)

          Không mang ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của Author


A Normal Day III





Tiếng thở dốc phát ra không ngừng từ một căn phòng nhỏ tọa lạc trong một căn hộ sạch sẽ, hiện đại ở một khu chung cư cao cấp của Tokyo.

“Được…rồi…Yuu....dừng lại đi, em…em…chịu không….akkk…nổi nữa…”

Tiếng nói cuối cùng phát ra cũng là lúc đưa con người nhỏ bé, mồ hôi nhễ nhại kia đi vào một thế giới khác. Ngực cô ưỡn cao lên nhất có thể, cơ thể căng cứng và đôi bàn tay ngày nào cũng cầm micro kia đang siết chặt lấy tấm drap giường.

Thời gian tựa như rất lâu và cũng tưởng chừng như rất nhanh, cơ thể ấy vô lực và ngã xuống chiếc giường mềm mại phía dưới. Khoảnh khắc ấy, là khoảnh khắc yếu ớt nhất của một người phụ nữ, cũng là khoảnh khắc đẹp nhất của họ.

Đột nhiên, khoảnh khắc ấy bị phá vỡ khi dưới tấm chăn kia, một con người nhỏ bé khác chui ra, mặt cô ấy cười rạng rỡ lộ ra hai chiếc răng khểnh trắng bóc âu yếm nhìn con người thở dốc không ngừng nhưng lại không quên lườm mình.

“Yah… Hôm nay chị bị bệnh thần kinh hả?...Có biết là….” Chưa kịp nói hết, đôi môi đã bị một đôi môi khác phủ lên, hai chiếc lưỡi không ngừng quấn ấy nhau và trong một giây, khuôn mặt cô đỏ bừng hơn bao giờ hết vì cô nhận ra được hương vị của mình trong miệng người kia. Cô ấy hư lắm, luôn dùng trò này mặc dù biết cô rất mắc cỡ và không thể nào quen được.

“Đừng dùng cái giọng ấy lúc này, có biết là nó như nũng nịu không hả?! Đừng làm chị muốn em lần nữa.” Cô ấy hôn phớt nhẹ lên đôi môi đang chu ra kia. Mặc dù nhìn “n” lần rồi nhưng nói thật, con người nhỏ bé ấy chẳng có cái kĩ năng làm nó. Nhưng của người mình yêu, cái gì đi nữa thì mình cũng yêu.

“Chị…em thách chị đó.” Con mèo lông lại xù lên rồi.

“Minami…” Chiếc răng khểnh ấy lại hiện ra, cô ấy cúi xuống, hôn nhẹ lên cái tai nhỏ nhỏ xinh xinh kia, cảm nhận cơ thể cô rung lên. “Em THÁCH nhầm người rồi.”

“Ah…được rồi, Yuko…tha em đi.” Hai chân cô khép chặt lại. Không biết khi nào, đôi bàn tay thon dài kia đã ở nơi riêng tư nhất của cô và trêu chọc nó.

“Ngoan, biết mai em còn phải luyện tập, tha em đó.” Cô ấy thả người xuống nằm bên cạnh người cô, ôm cô vào trong lòng.

“Hôm nay chị bị sao vậy? Em chỉ vừa với về mà…” Cô đỏ mặt và không dám nói nữa. Mặt cô trước giờ vốn đã rất mỏng rồi.

“Chị mới đi xa về, nhớ em quá thì “động dục” không được sao?” Mặt cô lại càng đỏ hơn nữa. Tại sao cô lại có người yêu mặt dày không biết xấu hổ thích dê này chứ.

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngước lên nhìn đôi mắt sáng quắc kia. “Không phải là… đừng nói là chị lại ghen bậy ghen bạ gì nha?”

Trước đôi mắt dò hỏi, tìm tòi, nghiên cứu của cô, người cô ấy hơi rụt lại. “Hơ, ai thèm ghen với em. Em chưa ghen thì thôi đi.” 

“Ai bảo em không có ghen?” Mặt cô hơi tức giận nhìn cô ấy.

“Chị…chị không hề làm gì có lỗi với em nha? Trái tim chị vẫn chỉ thuộc về em mà. Nếu có đụng chạm gì thì chỉ là variety show thôi.” Có vẻ như ai đó đang chột dạ.

“Haizz, em đang cảm thấy hối hận khi ‘cho phép’ chị chụp cuốn photobook kia đây. Nhìn mấy nhóc trong AKB cầm cuốn sách ấy chỉ chỏ, nói về chị khiến em muốn điên lên rồi, nếu mà nhìn thấy mấy tên dê xồm nhìn hình chị mà chảy nước miếng chắc em giết luôn bọn họ quá.” Cô đưa tay lên vén mấy lọn tóc của cô ấy ra sau tai rồi thở dài, xoay lưng đi.

“Minami…”Cô ấy cảm thấy tội lỗi tràn ngập. Từ lúc cho cô xem bản mẫu, đã thấy cô nhíu mày rồi nhưng vẫn không nói gì, thế nên cũng để qua một bên. Cô ấy không ngờ là nó lại khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy. Cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Chị xin lỗi, Minami.” Tuy cơ thể cô rất nhỏ bé, nhưng ôm vào khiến cô ấy ấm áp cả cõi lòng.

“Em không trách chị, chỉ cảm thấy hơi buồn thôi.”

“Minami…”’

“Đừng nói gì cả, chỉ trả lời câu hỏi của em thôi được không?” Cô quay người lại, cũng ôm lấy cô ấy. Cảm thấy cô ấy gật nhẹ đầu, một nụ cười thoáng hiện lên đôi môi cô.

“Hôm nay chị sao vậy? Em thấy chị lạ lắm…uhm…nói sao nhỉ? Không giống bình thường…tâm tình hình như hơi bị kích động.” Cô mím môi, vừa nghĩ vừa xoa giương mặt cô ấy.

“Chị…” Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng nhìn gương mặt mong đợi kia khiến cô ấy cảm thấy tội lỗi vì khiến cô lo lắng.

“Khó nói vậy ư? Hay là chị đang lừa dối em?” Khuôn mặt cô tức giận nhìn cô ấy.

“Không, không có…” Cô ấy lắc đầu nguây nguẩy.

“Chỉ là…”

“Là gì?”

“Thì chị ghen, được chưa?” Nói xong, cô ấy quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn mặt cô.

Mắt cô sáng lên và nụ cười nó thể nói là rộng tới mang tai.

“Em đâu có làm gì đâu? Chị “lại” ăn bậy ăn bạ ghen ai vậy?” Cô cố gắng xoay gương mặt ngượng ngùng kia về phía mình.

“Còn không phải mấy đứa nhóc suốt ngày bám dính lấy em à, đặc biệt là Yuihan, tránh xa nhóc con đó càng xa càng tốt.” Cô ấy nhăn mặt.

“Chị đã gọi là ‘đứa nhóc’ thì làm gì có cái gì với mấy đứa ấy? Còn Yuihan thì không phải xuất thân từ Team K của chị hả, Yuko?” Ánh mắt cô “cố tình” vô tội nhìn cô ấy.

“Em…em… Là Nyan Nyan, được chưa?” Cô ấy cứng họng nhưng rồi cũng phải trả lời vì không muốn nhìn thấy gương mặt “mèo con” không giống ma cũng chẳng giống quỷ của ai kia. Đúng là trừ lúc cool nhìn đẹp thì cô chẳng có khuôn mặt nào đẹp hơn.

“Ể, chị giỡn em hả? Tự nhiên đi ghen với tình yêu của chị làm chi?” Mặt cô đớ ra.

“Không phải cũng là tình yêu của em à? Đừng làm như có mình chị yêu cô ấy vậy?”

“Ah….không…không, là từng yêu, là từng yêu. Bây giờ người chị yêu chỉ có em thôi.” Nhìn thấy khuôn mặt đen xì của cô, cô ấy nhận ra mình nói sai rồi.

“Hừ, tha cho chị lần này.” Nói xong cô quay người đi, để lại khuôn mặt ‘vô tội’ hết sức có thể nhìn cô.

Người cô ấy đầy mồ hôi, nhưng ít ra vẫn còn ít hơn lúc nãy hoạt động. Mặc dù tâm tình hôm nay của cô ấy không tốt, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có cái gì đó lạ lạ.

“ Có phải là em…” Cô ấy vội vàng chồm người qua cô, nhìn thấy khuôn mặt ấy đang cười khiến cô ấy không khỏi đen mặt lại.

“Em như thế nào?” Cô ngồi dậy, lấy tay đè con người đang ngơ ngơ mặt đen xì kia xuống giường, rồi leo lên người cô ấy ngồi.

“Em lại học bậy học bạ chủ quái kì lạ của Nyan Nyan rồi có phải không?” Cô ấy thở dài.

“Không, chỉ là học hỏi chơi chơi thôi. Em thấy hiệu quả cũng không tệ.” Cô cười nhếch ném nhìn cô ấy. Đây mới thực sự là cô à.

“Thà gì chị thấy bình thường em thẳng thắn, làm gì mà có vụ đi lòng vòng như vầy.” Được rồi, đây là một cách nói giảm nói tránh của cô ấy. Cô ấy thật sự muốn nói bình thường em “công” lắm mà, làm gì hôm nay nhìn “chịu” như vầy. Nhưng cô đang nằm lên người cô ấy. Thật sự không dám nói à.

“Ai bảo chị ăn hiếp người ta. Vừa vào nhà đã bị một con hổ đói bắt ăn tươi nuốt sống rồi, chưa kịp ăn tối nữa kìa.” Cô cắn cắn đôi môi của cô ấy.

“Ai bảo em cứ dán vào Nyan Nyan chi.” Cô ấy quay mặt đi, không thèm nhìn cô. Đừng nhìn Nyan Nyan ngơ ngơ vậy thôi, nguyên một con ác ma bên trong đó đấy. Bằng chứng là để cắt hai cái đuôi theo đuổi suốt ngày là cô ấy và cô đây, tên ngơ ngơ ấy đã tìm đủ mọi cách tưởng chừng như mình chẳng nhúng tay vào để hai tên “công” này đi yêu nhau.

“Không biết ai đó mà sinh nhật mình lại chạy đến bên Nyan Nyan đây.” Cô khinh thường nhìn cô ấy.

“Không phải tại em à? Suốt ngày bên mấy đứa nhóc đầu chẳng trong sáng gì cả, thêm ông Aki-Pig khùng khùng điên điên kia nữa.”

“Thật là…trước tưởng chị ‘phóng khoáng’ lắm, ai ngờ nhỏ mọn như vậy.Nhưng không sao, em thích.” Nói rồi cô hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

“Mi…nami…, chị muốn đổi lời bài…Kinjirareta Furari…” Vừa dứt ra nụ hôn, cô ấy khó khăn nói chuyện.

“Hả?”

“Nếu không sinh ra là “công”, đôi ta đã chẳng phải dành dật (nằm trên) thế này.” Cô ấy nói mà không giữ được cười. Cả hai cùng cười phá lên.

“Sao không phải là ‘Nếu không sinh ra là “chịu”, đôi ta đã chẳng phải dành dật (nằm dười) thế này’ hử?” Cô cắn nhẹ lên đôi môi cô ấy.

“Em đang nói Nyan Nyan và Acchan hả? Nói thật đôi đó còn dị hơn chúng ra nữa.” Đúng thật là quái dị. Nếu cô và cô ấy chưa yêu nhau thì chắc chắn sẽ trợn mắt trắng, sùi bọn mép mà chết khi biết hai người đó yêu nhau quá.

“Không nói về người ta nữa, quay lại việc chính đi.” Nói rồi cô hôn lên đôi tai cô ấy, day day, cắn cắn khiến đôi tai cô ấy đỏ ửng lên.

“Đừng…Minami…Chúng ra chưa ăn tối nữa?” Cô ấy cố gắng thoát ra khỏi cô, nhưng có vẻ như không được hiệu quả lắm.

“Bây giờ qua bữa tối lâu rồi, em cũng chẳng thấy đói mấy. Giờ chỉ cảm thấy có hứng thú với món ăn trước mặt mình thôi.” Cô hôn lên đôi môi cô ấy, che lại miệng cô ấy để cô ấy không nói được gì nữa.

Nói thật, cô hay cô ấy nếu không nguyện ý nằm dưới thì đừng có mơ mà người kia làm gì được. Thế nên, trong tình hình này có vẻ như có người ‘dục cự còn nghênh’, ha hả.

Cô kìm chặt hai cánh tay của cô ấy xuống giường, không cho cô ấy cự lại. Rồi một đường từ miệng, xuống tai, xuống cổ. Cô cắn mạnh lên xương quai xanh của ai kia rồi lại nhẹ nhàng mút nó. Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra khi cô trêu đùa, chọc ghẹo hai đỉnh núi tỉ lệ nghịch với hai cái của cô. Rồi dần dần tiến xuống, cô ra sức chọc phá núm rốn của cô ấy, một trong những nơi nhạy cảm nhất của cô ấy.

Tiếng rên rỉ đứt quãng nhưng dồn dập hơn trước rất nhiều. Cuối cùng, tiếng rên ấy cao nhất khi vùng đất riêng tư của cô ấy ướt đẫm và đỏ ửng.

Ngực cô ấy phập phồng, cố gắng lấy lại nhịp thở và cũng không ngừng ai oán lòng trả thù của ai đó rất cao.

Ngoài trời rất lạnh, nhưng trong căn phòng ấy lại ấm áp lạ thường.

Trong căn phòng đó, có hai còn người nhỏ bé, không một mảnh vải ôm nhau ngủ với nụ cười thảo mãn trên môi.

Hôm nay,

Một ngày thường như bao ngày khác,

Hãy làm điều bạn thường làm khác đi một chút,

Bạn sẽ thấy cuộc sống mình không tẻ nhạt như vậy,

Mặc dù nó cũng chỉ là một ngày bình thường thôi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét