2014 is very very funny HAHAHAHAHAHA


MY OH MY - SJJD

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

[ShortFic] [SJ48] - Cooperation < Chap Three >





Author : Choy

Pairings : TaeYeon – Takamina – Tiffany – Acchan, TaeNy, AtsuMina

Rating : K+

Note : Hơi đuối khi viết chap này nên không kịp như dự tính. (Rất yêu hai chị nhà nên nói “xấu” hai chĩ có hơi khó cho mình =)))

            Không mang ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au



 Cooperation





Flashback




Người đó vừa lấy lon nước ra, Minami liền đưa tay ra bấm nút. Đang buồn lên cô cũng chẳng thèm nhìn mặt kẻ đang đứng trước mặt mình. Vừa mở ra uống được một ngụm thì…




“Takamina-san?” Minami mém sặc nước, có ai nhận ra cô ư? Cô cải trang kĩ lắm rồi mà. Ờ nói thật thì chỉ có chùm cái mũ áo khoác qua đầu thôi. Minami ngước mắt lên nhìn.




“T…Taeyeon-san?” Minami bất ngờ. Taeyeon chỉ ngật đầu cười lại.




“Chúng ta có duyên nhỉ, Takamina-san. Không ngờ gặp được cô ở đây.” Taeyeon nói, cô tự nhiên cảm thấy trong người thoải mái.




“Taeyeon-san nói được tiếng Nhật rồi ư?” Minami hơi bất ngờ. Tiếng Nhật của cô ấy khá tốt.




“Đây là Tour diễn thứ hai khắp Nhật của chúng tôi nên cũng phải học chứ. Nó không tệ chứ?”




“Không, cô nói khá tốt.” Minami cười. “Không ngờ chúng ta lại đứng trước máy bán nước nói chuyện với nhau lần nữa. Thật trùng hợp mà. Cũng đã mấy tháng kể từ lần đó rồi nhỉ. Cô vẫn tốt chứ?” Minami hỏi sau khi cả hai (lại) ngồi xuống bậc thềm.




“Vẫn tốt. Mọi thứ vẫn ổn cả. Còn Takamina-san?” Taeyeon hiểu được Minami không chỉ hỏi thăm cô mà còn hỏi về “tình trạng” mối quan hệ của cô.




“Vẫn tốt. Phải cảm ơn Taeyeon-san, nhờ lần đó mà quan hệ chúng tôi tốt hơn trước rất nhiều.”




“Vậy là tốt rồi.” Taeyeon mỉm cười đáp lại.




“Taeyeon-san,trời đang khá lạnh nhưng sao…” Minami dán mắt lên người Taeyeon, cô ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài với một bộ đồ mặc khá thoải mái bên trong. Khuôn mặt như vừa chảy mổ hôi rất nhiều.




“A hồi nãy đi vội nên…quên không mặc.” Giờ Taeyeon cũng với phát hiện ra mình mặc có cái áo khoác mỏng manh.




“Taeyeon-san hình như vừa hoạt động mạnh thì phải?”




“A….chúng …..tôi vừa diễn xong concert ấy mà.” Taeyeon ngượng cười, nhắc đến concert vừa rồi là người cô như muốn điên lên à.




Minami nhíu mày nhìn, diễn concert xong mà không ở lại ăn mừng với các thành viên khác mà lại chạy ra đây, lại còn mặc đồ phong phanh. Ánh mắt còn thể hiện một tia giận dữ nữa. Đúng là không ổn à.




“Hình…hình như Taeyeon-san có gì không vui thì phải?” Minami hơi ngại nhưng cũng hỏi.




“Yes” Taeyeon nói ngay lập tức, dường như biết mình vừa hành động hơi quá, Taeyeon ngượng cười ra vẻ xin lỗi Minami. “Tôi hơi…hơi khó chịu trong người thôi.”




“Sao vậy?” Minami hỏi, chẳng lẽ khán giả đến concert của họ ít ư? Không đúng. Vậy chứ cái gì nhỉ? 



Bị hỏi thẳng, Taeyeon hơi ấp úng. Chẳng lẽ nói cô ghen ư. Nhưng thật sự là cô ghen thật mà. Mà nói trước mặt người khác thì rất chi là ngại à. Taeyeon không trả lời, trong đầu cô đang hẹn lên hình ảnh của Tiffany và “hắn” nói chuyện vui vẻ với nhau.




“Ghen à” Minami bình thản nói và đưa lon nước lên uống. Taeyeon như bị bắt quả tang, quay qua nhìn Minami bằng con mắt mở to.




“C….chắc…chắc thế.” Ngập ngừng nói, cô thật sự không muốn khẳng định nó mà. Xấu hổ lắm.




“…”




“Đúng vậy.” Thấy Minami không nên tiếng nên Taeyeon đành phải nỏi thật thôi.




Minami không khỏi cười và quay qua mời Taeyeon tiếp tục “câu chuyện”.




Taeyeon cũng chẳng dấu diếm gì, nói thẳng một hơi. “Cô nghĩ thử xem, đáng lẽ ra khi biết người ta có tình ý với mình phải tránh chứ, đúng không? Thế mà đằng này dù biết hắn ta có tình ý với mình mà cô ấy vẫn nói chuyện xã giao như bình thường, thậm chí có vẻ thân thiết nữa. Cô ấy sinh ra ở Mỹ nên rất là thoáng, dễ hòa đồng và có phần hơi tin người quá mức, nên tôi cũng hiểu nhưng cũng biết là không thể nào ở trước mặt tôi mà nói cười thân mật với hắn như vậy chứ??? Với tất cả các chàng trai cũng vậy, luôn nói cười vui vẻ như đi dụ dỗ người ta vậy đó. Chẳng những không loại bỏ ý nghĩ ấy trong đầu họ mà như cho họ thêm sự tự tin để “bày tỏ” với cô ấy vậy. Có đáng ghét không chứ?”




Tuôn ra một hơi nên Taeyeon cảm thấy khát nước, cô uống hết nửa lon nước còn sót lại trên tay mình. Chưa đã, Taeyeon đứng lên nhét tiền vào máy lấy ra một lon nữa uống. Chợt một giọng nói vang lên khiến cô dừng lại và không uống cạn lon nước này nữa.




“Taeyeon-san vừa hát ba giờ liền, uống nước lạnh nhiều hoàn toàn không tốt cho cổ họng cô đâu.” Minami chân thành nói. Taeyeon cũng hiểu được nên lại ngồi xuống bên cạnh và thở dài.




“Nhưng cô ấy vẫn chỉ yêu mình cô mà, phải không?”




“Nhưng….nhưng cô ấy cũng phải nghĩ đến cảm nhận của tôi chứ. Nhìn cô ấy nói cười vui vẻ với bọn họ, tôi làm sao mà cười nổi chứ. Nếu là cô cũng thấy thế mà phải không?” Taeyeon nói.




Minami chỉ “Uhm” một tiếng. Acchan lâu lâu cũng khiến cô phải phát ghen lên được. Nụ cười của cô ấy quá tươi, sáng chói và có gì đó rất mị hoặc (chỉ với chị thôi Minami à) hỏi sao đàn ông không theo cô ấy nhiều chứ. Mỗi lần cô nhịn không được, muốn nổi khùng thì cô ấy điều nói một câu khiến người Minami như mềm nhũn ra “Em thật sự rất vui khi Minami biết “ghen” đó”.Cô đâu có lạnh lùng tới nỗi vô cảm chứ. Dĩ nhiên là thấy bực mình khi bạn gái mình thân thiết với người khác rồi. Đột nhiên mắt Minami mở to, có khi nào…




“Cô ấy cố tình” Minami đột nhiên nói to khiến Taeyeon không khỏi giật mình. “Đúng rồi, cô ấy cố tình, cố tình làm cô ghen” Minami quay nhanh sang Taeyeon cười rạng rỡ nói như phát hiện ra điều gì đó rất thú vị.




“Cố tình ư? Nhưng….nhưng vì sao chứ?” Taeyeon không khỏi thắc mắc. Cái quái gì mà phải làm mình ghen chứ.




“Chắc là tại cô không hay quan tâm đến cô ấy hoặc cô ấy giận cô cái gì đó cũng nên.”




“Nhưng….nhưng tình cảm của chúng tôi rất tốt mà, tôi đâu làm gì khiến cô ấy giận đâu chứ?” 




“Nếu không thì…có lẽ cô làm cô ấy ghen nên cô ấy trả thù cô.” Minami nói đại, về phương diện tình cảm thì cô ngu lắm. 




“HẢ, có ư?” Taeyeon ngồi ngẫm nghĩ, cô ấy ghen ư? Dạo này đâu có biểu hiện đâu nhỉ? À mà hình như hôm bữa cô có nói chuyện với cô ấy về mấy nhóm nhạc nữa bây giờ, cô ấy có vẻ hơi khó chịu. Rồi khi mấy nhóc kia trêu chọc cô về việc có nhiều người nổi tiếng nói cô là “mẫu người lí tưởng” của họ, cô không những phủ nhận bà còn kênh với mấy nhóc ấy, Tiffany không có biểu hiện gì cả và cũng chẳng nói gì luôn. Chẳng lẽ….




“Ôi ngu rồi” Taeyeon ôm đầu nói.




“Có chuyện gì ư?” Minami mặt ngơ ra với biểu hiện của Taeyeon, chẳng lẽ cô nói trúng rồi ư? 




“Ôi cô ấy ghen thật.” Taeyeon thở dài não nề, thế mà mình cứ luyên thuyên với cô về mấy girl group chứ. Haizzz chết thật rồi.




“Nhưng có nhất thiết phải làm như thế để mình ghen không chứ. Người ta chỉ nói luyên thuyên về mấy ẽm, đằng này cô ấy…” 




Minami ngơ ngác nhìn Taeyeon tự kỉ, cô có vẻ như hiểu được sơ sơ nội dung câu chuyện rồi. Haizzz con gái thật là…




“Cô ấy làm vậy để nhắc nhở cô đó, Taeyeon-san.” Bây giờ Minami mới phát hiện ra là Acchan không vừa, những thứ như vầy cô ấy bắt cô trải qua hết rồi. Thế mà không biết. Tự hỏi sao họ “hiểm” vậy ta. 




“Nhắc nhở?”




“Nắm được rồi thì chưa chắc nắm được cả đời.” Minami bình thản nói. Cô nói vậy chắc chắn Taeyeon sẽ hiểu. Tự nhiên sao cô thấy mình “hay” vậy trời. Đột xuất “thông minh” về vấn đề tình cảm à.




“…” Taeyeon không nói gì mà trầm ngâm một hồi, sau đó phát ra câu “Con gái đúng là kì quặc mà. Chẳng bao giờ hiểu được họ đang nghĩ gì.”




“Ồ, thế Taeyeon-san là con trai à?” Minami cười lớn, từ trước đến giờ toàn người khác trêu cô thôi. Cảm giác trêu chọc ai đó đúng là không tệ.




“Takamina-san.” Taeyeon bĩu môi hình Minami.




“Cười cô thôi chứ tôi có khác gì. Chẳng thể nào hiểu nổi Acchan đang nghĩ gì nữa. Lúc nào cũng cấm tôi đủ thứ hết á. Thế mà chẳng bao giờ chịu nhìn lại mình.” Minami thở dài nói.




“Kể tôi nghe đi.” Được đà, Minami chẳng ngại nói ra.




“Taeyeon-san biết không. Tôi là người chúa ghét ăn cà chua, thế mà cô ấy lại thích ăn nhất nó mới chết chứ. Suốt ngày cứ bắt tôi ăn thôi. Không ăn thì cũng không xong, ăn rồi mà không khen ngon thì cũng chết. Có ai đời bắt người yêu ăn món người đó ghét nhất không chứ.”




“Uhm…” Taeyeon gật nhẹ đầu. Tự nhiên thất mình có phúc thật, Tiffany chiều mình đủ thứ, lúc nào cũng mua Jelly (kẹo dẻo) cho mình ăn nữa.




“Lúc nào cũng thích dựa dựa vào người khác hết á, ở ngoài cũng dựa mà lúc đang  trên truyền hình cũng dựa. Mỗi lúc ngồi bên cạnh cô ấy là thể nào cô ấy không nắm lấy tay thì cũng dựa vào người, hứng tình thì lấy vai tôi làm gối luôn. Thậm chí ngồi cách nhau cả nửa mét mà cô ấy cũng cố gắng dựa. Đang quay phim mà như vậy thì ngượng muốn chết. Nhưng không làm gì được cả. Đành để cô ấy tự tung tự tác thôi. Vì thế nhiều lần trốn không ngồi cùng cô ấy rồi.”




“Uhm….” Lại thêm một cái gật đầu nữa từ Taeyeon. Đúng là ở Nhật Bản khác Hàn Quốc thật. Cô với cô ấy mà có hành động gì quá thân thiết trên truyền hình là thể nào cũng bị soi mói. Cả hai chẳng hoạt động cùng nhau gì cả, cũng chẳng có scandal tình cảm nào mà đứng được ở Top10 trong cuộc bình chọn Mnet Wide News Top Start Love Scandal. Nguyên bảng xếp hạng toàn BxG mà xuất hiện GxG đúng là rất lo lắng à. Thế nên trên sân khấu cả hai chẳng dám thân thiết với nhau quá mức. Thật là ngưỡng mộ hai người này à.




“Còn cái tính ngang ngược bá đạo của cô ấy nữa chứ. Lúc nào cũng làm theo những gì mình thích. Chẳng ai nói được. Nhiều khi còn áp bức người quá đáng nữa chứ. Cứ làm như mình là địa chủ vậy á. Đè đầu cưỡi cổ người ta không à (hiểu đúng theo nghĩa đen nghĩa bóng luôn =))).” Minami bực tức nói, cô cảm thấy khí hư (???) đang thoát ra khỏi người mình. Nói ra được hết khiến tâm trạng cảm thấy thoải mái thật.




“Đúng đó, nhiều khi không để ý đến tí là tự nhiên làm mặt lẫy rồi giận dỗi này nọ nữa. Tôi chẳng hiểu sao lại bị vậy nữa thì phải đi dỗ rồi.” Taeyeon cũng lắc đầu ngao ngán hưởng ứng.




“Cứ như là ta đẹp ta có quyền vậy á.”




“Được người thương là phúc rồi mà còn làm giá.”




“Làm không sai cũng bị nói là sai, không làm cũng bị nói là sai.”




“Nhắc đến người khác có một tí là giận. Bắt vô cảm trước người khác nữa chứ. Không bị người khác coi là chảnh, là kiêu thì chết luôn à.”




“……..”




Và cứ thế, người này nói một câu, người kia bồi thêm một câu khác vào, cuộc nói chuyện biến thành cuộc kể tội các “bà vợ”. Nhưng kể một hồi, hai “bé” cũng kết thúc bằng một câu rất chi là thương cảm.




“Biết là thế nhưng vẫn không bỏ được. Haizzz” Ôi hỡi thế gian, tình là chi mà khiến người vì tình cũng khổ, người bị tình bắt lại càng khổ hơn. Số kiếp “bạc phận” của những kẻ “đẹp trai”.




“Takamina-san, tôi có thể gọi cô là Taka thôi được không? Gọi Takamina dài quá à.” Taeyeon nói, thật sự là nó dài mà, chưa kể đọc nguyên tên họ cũng phải phát tới bảy âm, như cô có ba âm thôi này.




“Được chứ. Thế tôi phải gọi cô là gì? Chữ Taeyeon khó phát âm quá à, tôi chả đọc đúng được. “ae” chẳng biết đọc sao cho đúng, “eo” cũng không biết nên phát âm chữa nào nữa.” Minami nhăn mặt nói, tiếng Hàn khó đọc chết đi được, nguyên âm trong một nữa quá nhiều, đọc hồi trẹo lưỡi lun à.




“Hm…..Te….te…..”




“Te-chan? Cái tên hay đó, Te-chan, Te-chan. Hihhi” Minami cười, dễ đọc và cũng dễ thương nữa. Khá hợp với khuôn mặt baby của Taeyeon đó chứ. Taeyeon thì ngơ người ra, Tete là cái tên gia đình gọi cô hồi nhỏ. Nó chợt phát ra khi cô đang cố kím cái tên cho dễ đọc một tí. Te-chan nghe cũng ổn đó chứ.




“Nếu Taka-san thích, cô có thể gọi như thế.”




“Te-chan lớn hơi tôi phải không? Tôi gọi cô bằng “chị” nha.”




“Tôi không già quá thế chứ, nếu nói đến kinh nghiệm thì phải gọi cô là senpai rồi. Thế nên chúng ta xưng cậu-tớ được không?” Taeyeon nói. Hình như cô đang tự dối mình, trong nhóm, cô là người già nhất nhưng lúc nào cũng bị người ta nghĩ là trẻ nhất không à. Nhiều lần phủ định nhưng riết rồi cũng quen nên mặc kệ. Cứ đóng vai “trẻ con” thì được người khác cưng hơn mà.




“Hm Te-chan, cậu nhìn dễ thương thật đó, da trắng bóc à. Hahhhaa” Minami trêu chọc Taeyeon.




“Dĩ nhiên rồi, Kid Leader mà. Còn cậu thì “lùn” thật đó Taka-san à.” Taeyeon nhiu mắt lại nhìn Minami rồi cười lớn. Trước giờ toàn bị gọi là “Tae lùn”, giờ có người còn lùn hơn mình nhiều nữa thì sao không vui được chứ. Hahahha




“Đừng đụng chạm vào nỗi đau thầm kín của người ta chứ.”




“Không cần “thầm kín” đâu, người ta nhìn vào là biết cậu đau như thế nào rồi. Hahhha”




“TE-CHAN”




“Được rồi, được rồi. Tớ không trêu nữa.”




“…” Minami cũng không nói gì.




“Chắc cậu rất buồn vì tờ báo sáng nay nhỉ?” Taeyeon hỏi, sáng nay cô mở TV lên thì thấy đang nói về vụ “phim giả tình thật” của Maeda Atsuko-san.




“A Te-chan đọc rồi à. Tớ biết đó chỉ là chiêu PR cho bộ phim thôi nhưng cũng không khỏi buồn bực.” Minami ủ rũ nói.




“Cô ấy gọi điện cho cậu chưa?”




“Vẫn chưa. Hôm nay lịch trình của cô ấy dày đặc nên chắc không có thời gian rảnh đâu.” Minami chán nản nói.




“Chắc tí cô ấy sẽ gọi thôi.” Taeyeon vừa nói xong thì điện thoại của Minami “Reng”làm cả hai hết cả hồi.




“Là Acchan” Minami mừng rỡ nói. Taeyeon gật đầu mỉm cười bảo Minami nghe. Cùng lúc đó, điện thoại của cô cũng reo.




“YAH, Minami đang ở đâu vậy hả?” Acchan hét lớn trong điện thoại khiến Minami phải đưa điện thoại ra xa.




“Minami đi bộ chút thôi mà.”




“Về nhà ngay cho em.” Acchan tức giận nói.




“Huh, ơ không phải hôm nay em về muộn à.” Minami ngơ ngốc nói.




“Vì tên ngốc nào mà em phải hoàn thành lịch trình sớm chứ. Về nhà ngay cho em.”




“Rồi, rồi, rồi, bây giờ Minami về được chưa.Đợi Minami tí. Chắc khoảng ba mươi phút nha.” 




“Em cho Minami mười lăm phút.” Nói xong Acchan tắt máy cái “rụp” làm Minami không nói được từ nào. Cô lắc đầu ngao ngán.




Trở lại với Taeyeon, khi vừa nhấc máy cô cũng phải nghe gọi husky thánh thót của Tiffany hét vào điện thoại.




“YAH, Taeyeon đi đâu vậy hả?”




“Tae chỉ đi hóng mát thôi mà.”




“Vừa diễn xong mệt muốn chết mà còn đi hóng mát hả. Tae có lo cho sức khỏe của mình không đó. Về nhanh đi, mọi người đều đang chờ Tae này.”




“Ừ, giờ Tae về.”




“Về biết tay em.” Tiffany nói xong cũng tắt rụp một cái. Ôi về lại phải lên “thớt” rồi. Taeyeon thở dài.




Cả hai cùng quay lại nhìn nhau cười ngượng rồi lắc đầu ngao ngán.




“Thôi chúng ta phải về rồi.” Minami đứng lên vươn vai nói.




“Hẹn gặp lại cậu Taka-san” Taeyeon mỉm cười bắt tay Minami.




“Hẹn gặp lại, Te-chan” Minami cũng bắt tay lại.




Sau đó cả hai đi về hai phía ngược nhau. Tuyệt nhiên họ không hỏi số điện thoại hoặc cách liên lạc với nhau. Bởi cả hai tin là nếu họ có duyên như vậy thì chắc chắn sẽ gặp lại.




End Flashback







Cơ thể Minami và Taeyeon như có hơi lạnh chạy qua khiến cả hai cảm thấy ớn lạnh người. Cả hai bối rối quay lại nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn hai nàng rồi dơ tay lên như tên cướp bị cảnh sát bắt.




“Không….không có ý gì đâu à. Minami gọi cô ấy vậy cho dễ mà, tên cô ấy Minami khó đọc quá. Phải….phải không…Te…..Tae….Taeyeon-san.” Minami quay qua Taeyeon.




“Ờ…ờ…phải, cô ấy phát âm không được tên Tae nên Tae nói cô ấy đọc vậy cho dễ ý mà. Không có ý gì đâu à. Đúng không Taka-san.” Taeyeon nhìn Tiffany nói rồi quay qua nhìn Minami.




“Đúng, đúng, vậy đó.” Minami cũng nhìn Taeyeon ngật ngật (gật gật) đầu.




“Bọn em có nói gì đâu.” Giọng Acchan vang lên đều đều.




“Ờ, v…v...vậy hả.”




“Chúng ta nói chuyện khá hợp nhau nên thân cũng nhanh mà phải không Te-chan” Minami khều Taeyeon.




“Ờ, ừ. Tớ thấy cậu rất thú vị đấy Taka-san.” Taeyeon cười cười nhìn Minami rồi nhìn qua Acchan và Tiffany.




“Thật tốt khi cả hai ăn ý như vậy. Sự hợp tác này sẽ rất hoàn hảo đấy. Phải không Acchan.” Tiffany nhìn hai người trước mắt rồi quay qua nhìn Acchan.




“Ừ, sẽ rất tốt.” Acchan cũng nhìn vào mắt Tiffany rồi cười. Đột nhiên cả hai ngừng cười rồi tiến sát đến Minami và Taeyeon.




“Minami-kun…” Acchan vòng tay qua người ôm Minami, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy yêu thương (ánh mắt lúc cả hai cùng nhau hát Migikata ý >”<)




“Taetae à…” Tiffany ép sát vào người Taeyeon rồi vòng tay qua ôm lấy cánh tay Taeyeon, trưng đôi mắt cười nổi tiếng ra rồi gọi tên Taeyeon bằng một giọng nói có thể khiến băng tuyết ở Cực Bắc, Cực Nam tan chảy.




Một luồn khí lạnh nữa lại chạy qua Minami và Taeyeon.









To be continued…





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét