2014 is very very funny HAHAHAHAHAHA


MY OH MY - SJJD

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

[Oneshot] [SooSun] - Ta là ... nữ tử




Tựa : Ta là ... nữ tử

Tác giả : là tại hạ (Choy)

Thể loại : Đoản văn, bách hợp (GL), cổ trang, nữ phẫn nam trang, HE

Nhân vật : Thôi Tú Anh - Lý Thiện Khuê, Kim Thái Nghiên - Hoàng Mĩ Anh, Quyền Du Lợi - Trịnh Tú Nghiên.

_________


Lần đầu tại hạ viết thể loại này, không khỏi sai xót a~ 

Định hoàn thành ngay 10-2 để chúc mừng sinh nhật Thôi thiếu gia nhưng không kịp, lười biếng rồi kéo dài tới bây giờ. Thật là ...

Choi Soo Young - Thôi Tú Anh

Lee Soon Kyu - Lý Thiện Khuê

Kim Tae Yeon - Kim Thái Nghiên

Hwang Mi Young (Tiffany) - Hoàng Mĩ Anh

Kwon Yuri - Quyền Du Lợi

Jung Soo Yeon (Jessica) - Trịnh Tú Nghiên


_________




Ta là … nữ tử







Hắn – Thôi Tú Anh, là nhị thiếu gia Đại tướng quân Hoàng triều Thôi Nhất Thiên. Hắn thông minh, văn võ toàn tài, không có gì có thể chê được hắn ngoài việc hắn ăn rất nhiều. Những người như vậy đều khiến thiên hạ nghĩ hẳn là một tên mập ú, bụng phệ và rất chi kiêu ngạo. Điều đó đúng với người khác chứ không hề đúng với hắn. Hắn ăn bao nhiêu cũng không mập, thậm chí thân hình hắn còn gầy nữa là đằng khác. Hắn không hề kiêu ngạo và cực kì ôn nhu, khiêm nhường. Mọi người đều rất yêu quý hắn. Hắn không phải là tuấn mỹ phi phàm nhưng vẻ đẹp của hắn có gì đó rất thu hút người, không phải là mê hoặc mà là khiến cho người khác muốn lại gần hắn, muốn trò chuyện với hắn bất luận là nam hay nữ. 




Cha hắn Thôi Nhất Thiên nhất mực cưng chiều yêu thương hắn, mẹ của hắn chính là tiểu thiếp của Thôi Nhất Thiên, Thôi Nhất Thiên yêu thương nàng cực kì nhưng thật không may, nàng đã mất quá nhiều máu khi sinh hắn nên đã từ trần. Thôi Nhất Thiên đau lòng khôn siết khi người hắn yêu thương nhất chết, Thôi Nhất Thiên đành dành hết tất cả tình yêu của mình vào đứa con của cả hai Thôi Tú Anh. Thôi Nhất Thiên rất nuông chiều hắn nhưng hắn không bao giờ vì thế mà đòi hỏi quá phận cả. Điều đó khiến Thôi Nhất Thiên yêu thương hắn hơn bất cứ thứ gì. Và chính vì như thế, Thôi Nhất Thiên đã đồng ý cho hắn cải nam trang, từ nhị tiểu thư chuyển thành nhị thiếu gia. Duy có Thôi Nhất Thiên và những người hầu hạ hắn từ nhỏ biết hắn là nữ tử.




Hắn khi mới sinh ra, da thì đen còn khuôn mặt thì đã rất giống nam nhi. Khi còn là đứa trẻ, hắn rất nghịch ngợm và toàn chơi những trò con trai. Hắn thấy mặc nữ trang rất vướng víu nên đa số thời gian đều mặc nam trang. Càng lớn, hắn ôn nhu có phần giống nử nhi hơn nhưng phần nam nhi trong người hắn đã chiếm hết bảy phần rồi. Thỉnh thoảng thích thì hắn mặc nữ trang ra vào phủ Đại tướng quân như thường dưới danh nghĩa là nghĩa nữ của Thôi Nhất Thiên, Diệp Minh Nguyệt. Hắn lấy tên này bởi mẹ hắn tên là Diệp Minh, trái với Minh (quang) là Nguyệt nên hắn đã thêm chữ Nguyệt vào sau. Gia nhân trong phủ thật không thể nào nhận ra được là nhị thiếu gia và nghĩa nữ này giống nhau vì khí chất của hai người này rất khác nhau. Khi là nam tử, hắn tự như rất phong lưu, phóng khoáng nhưng vẫn có phần gì đó thanh tao bất phàm. Khi là nữ nhi, hắn thực rất ôn nhu, trang nhã khiến không ít nam tử nhìn vào thì chỉ muốn bảo vệ hắn, tựa như rất bình phàm nhưng nếu để ý kĩ, thì đó là bất bất phàm. Dù là nam tử hay nữ tử, thì đó vẫn luôn là hắn, nhưng hắn rất thích du ngoạn nên cải nam trang là hay nhất.




Trở lại tình hình hiện giờ của Thôi Tú Anh, trong suốt hai mươi mốt năm làm người, chưa lần nào hắn thấy hối hận vì đã cải nam trang như bây giờ. Trong khi đang du ngọan Giang Nam, đột nhiên có một trái bóng xanh thẳng hướng hắn nhắm tới. Với võ công của hắn, chỉ cẩn nhích nhẹ một tí là hắn đã né được. Nhưng không biết trời xui quỷ khiến làm sao mà hắn lại chộp lại cái banh đó, chỉ với một tay. Trong khi đang xem xét xem trái banh này sao lại trơn vậy thì một người đến nói với hắn. 




“Chúc mừng công tử, ngài đã chụp được trái bóng, thật không ngờ có thể chụp được nó bằng một tay. Quá tuyệt, quá tuyệt. Hãy lên khán đài, lên khán đài đi.” Hắn chẳng hiểu mô tê gì mà, chỉ biết theo cái tên nam tử phía trước.




Hắn vừa bước lên khán đài thì mọi người phía dưới hoan hô rất lớn. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tên nam tử lúc nãy bảo hắn quỳ xuống nghe thánh chỉ. Cái gì? Thánh chỉ? Chưa kịp hoàn hồn thì tên nam tử đó đã nhấn vai hắn khiến hắn phải quỳ xuống.




“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết : Trẫm thật sự rất quý Thiên hạ đệ nhất Tài nữ Lý Thiện Khuê, cư nhiên xem nàng như con ruột. Nay nàng cũng đã tới tuổi lấy chồng, nhưng với tài đức của nàng, thật khó có người nào tương xứng được. Nên đành nghĩ ra cách này , kẻ nào chộp được trái banh xanh có dầu Ngọc Tự (1) trên đó bằng một tay, liền ban thưởng một ngàn lượng vàng và cưới được nàng làm vợ. Khâm thử” Một lão thái giám vui vẻ hướng hắn bước đến. 




“Chúc mừng công tử.” Gã đưa thánh chỉ cho hắn.




Trong lúc này, đầu hắn hỗn độn vô cùng. Cái mà trái banh…dầu… một tay…ngàn lượng…tài nữ…vợ… Không phải chứ.




“Không thể nào” Hắn hét lên.




“Công tử sao vậy? Ngài thật là có phúc, cưới được Thiên hạ đệ nhất Tài nữ về làm vợ. Thật là phúc tu mười kiếp mà. Chúc mừng, chúc mừng.”




“Nhưng ta…” Hắn nhăn mặt nói.




“Đây là thánh chỉ. Tại hạ mong công tử nên cẩn thận lời nói.”




“Ta…” Bất ngờ hắn cảm thấy như có ánh mắt nhìn mình, ngước lên thì thấy một cô nương rất xinh đẹp đang nhìn hắn. Ngũ quan đẹp đến động lòng người. Ánh mắt của cô nương đó như nhìn thấu tâm can hắn. Khiến hắn muốn dứt ra cũng không dứt được. Đôi mắt cô nương đó thật sự rất đẹp nhưng có cái gì đó rất u buồn trong đó. Sau đó cô nương đó rời đi, trước khi khuất bóng, thân ảnh đó đã chiếm hết ánh nhìn của hắn.




“Nàng thật sự rất xinh đẹp, đúng không? Cầm kì thi họa thiên hạ không ai vượt qua nàng được. Công tử nên trân trọng.” Tên nam tử kia mặt ngưỡng mộ nói. Không hiểu vì sao, hắn đã gật nhẹ đầu một cái.




Thiên hạ đệ nhất Tài nữ Lý Thiện Khuê, nàng nổi danh thiên tài từ khi còn tám tuổi, cầm kì thi họa đều tinh thông. Năm mười sáu được Hoàng thượng phong tặng danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Tài nữ. Khắp thiên hạ không ai địch lại nàng được.




Hiện tại, nàng đã hai mươi hai tuổi rồi, đã là nữ tử thì cư nhiên sẽ phải lấy chồng. Nhưng từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy chồng cả, thế mà hoàng thượng đã nghĩ giùm nàng rồi. Ngài định ban thánh chỉ gả nàng cho Thôi Từ Dương - Đại thiếu gia của Đại tướng quân Hoàng triều Thôi Nhất Thiên. Tất nhiên, nàng đã từ chối nhưng hoàng thượng nhất mực muốn kiếm cho nàng một trang nam tử xứng đôi vừa lứa với nàng. Thế nên nàng đã nghĩ cách là mở hội chiêu thân, nếu ai chụp được trái banh có bôi dầu Ngọc Tự trên đó bằng một tay, bất luận là kẻ nào chụp được nàng đều sẽ gả cho hắn. Nhưng sẽ chỉ ném trái banh một lần, nếu nó rơi xuống đất mà không kẻ nào chụp được thì nàng sẽ không lấy chồng nữa. Hoàng thượng lúc đầu không đồng ý nhưng cuối cùng, nàng đã thuyết phục được hoàng thượng.




Hôm đó nàng thật sự rất lo lắng, dù biết dầu Ngọc Tự khó mà chụp được nhưng vẫn không khỏi rủ ro. Nhìn trái banh trượt từ tay người này đến tay người kia rồi bay ra ngoài đường cái, nàng cười thầm, chắc chắn rới xuống đất rồi, nhưng không, một gã nam tử đã chụp được đó. Nàng thật thất vọng, nhưng trời đất muốn vậy thì nàng quản cũng không thể nào quản được. Đành chấp nhận số phận. Nàng chưa bao giờ nghĩ là từ chối Đại thiếu gia thì lại phải lấy Nhị thiếu gia của Thôi Nhất Thiên. Ông trời thật biết cách trêu người.






Hắn trở về báo cáo với Thôi Nhất Thiên, điều đó khiến Thôi Nhất Thiên không khỏi lo lắng. Nếu kháng chỉ thì chỉ có chết cả nhà. Nhưng Thôi Nhất Thiên biết, Lý Thiện Khuê thật sự không muốn có hôn sự này, nàng làm vậy để không phải lấy chồng nhưng ai nghĩ được nử tử ông yêu thương nhất lại chụp được chứ. Thế nên khi lấy, chúng nó sẽ tách phòng ra ngủ, chắc chắn Lý Thiện Khuê sẽ không từ chối. Nhưng cũng không để về lâu về dài được, nhưng hiện tại đó là cách duy nhất. Sau một năm cả hai có thể từ hôn. Thật là một kế sách hay.




Giờ đây, hắn đã lấy nàng được nửa năm rồi, nửa năm rồi chẳng có chuyện gì to tát xảy ra cả, cả hai vẫn ngủ hai phòng, trước bàn dân thiên hạ thì vẫn tỏ ra là một đôi phu thê hạnh phúc. Lâu lâu cả hai vẫn ngồi lại đối thơ đối chữ với nhau như người bạn. Và quả không sai khi người xưa nói “mưa dầm thấm lâu”, hiện tại mưa dầm đã nửa năm rồi thì thể nào tình cũng thấm. Khi tình thấm thì thật sự là một vấn đề rất rất rất đáng lo ngại à. Hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ, liền đi gặp hai ca ca kết nghĩa của hắn để chỉ giáo.




“Phò mã gia, Quận mã gia. Đệ ở đây.” Hắn đang ở trong một tửu lâu mà cả ba thường hay tới, thường thường thì Phò mã hay Quận mã mời không à, tự nhiên  hôm nay hắn mời khiến hai người này không thể không đến.




“Đệ nói nhỏ thôi. Muốn cả thiên hạ biết à.” Quận mã đưa tay lên miệng bảo hắn nói nhỏ. Hôm nay vì hắn mà Quận mã đã kiếm cớ, nói dối Quận chúa để ra đây. Nàng mà biết Quận mã ở đây thì chỉ có từ chết tới bị thương.




“Đệ gặp bọn ta có việc gì không?” Phò mã bình thản ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà để uống. 




“Phò mã gia hiểu đệ nhất”




“Nếu trong khả năng giúp được ta sẽ giúp, đệ nói đi, có việc gì?”




“Cũng không có gì, chỉ định xin ý kiến của hai huynh thôi.” Hắn bồi trà thêm cho Phò mã rồi rót thêm hai ly khác, một cho Quận mã, một cho hắn.




“Nói đi. Đệ đâu hay lòng vòng vậy đâu.” Quận mã nói.




“Ờ thì… tự nhiên dạo này, Khuê nhi chuyển từ xưng ta-ngươi với đệ qua chàng-thiếp, đệ thật sự không biết phải làm gì.” Hắn ủ rũ nói.




“Cái gì? Chàng-thiếp? Ôi lãng nạn quá a.” Quân mã nói, thể hiện sự thích thú.




“Vậy là nàng yêu đệ à, thật chúc mừng, chúc mừng.” Phò mã vẫn cái khí thái ấy, bình thản đến kinh hồn. Hắn tự hỏi là việc gì có thể khiến cho vị Phò mã cao cao tại thượng này nóng lòng, không giữ được bình tĩnh. Chắc chỉ duy có Công chúa điện hạ mới có khả năng này.




“Đệ hỏi thật đó. Không giỡn đâu. Đệ phải làm gì bây giờ?”




“Ai biết, nàng yêu đệ chứ có yêu ta đâu mà ta biết được. À mà đệ có yêu nàng không vậy?” Quận mã vừa ăn lạc vừa nói.




“Ờ thì…cũng có”




“Thật á? Khi nào vậy? Trước giờ ta chưa bao giờ nghe đệ nói à.” Có vẻ như Quân mã là người duy nhất hứng thú với việc này.




“Lần đầu tiên gặp nàng, đệ với nàng có giao mắt với nhau. Đôi mắt của nàng có cái gì đó rất u buồn, sâu thẳm. Điều đó khiến đệ muốn tìm hiểu thêm về nàng. Rồi một lần đang ở trong thư phòng, đệ nghe có một tiếng cầm thật sự rất hay. Lần theo tiếng đàn, ra tới vườn hoa sau nhà thì thấy nàng đang đánh cầm, tiếng nhạc mang một nỗi xót thương khôn cùng khiến tim đệ như siết lại vậy. Lúc đó đệ chỉ muốn chạy đến ôm chặt nàng vào lòng, nhưng cơ thể không thể nào cử động được. Đệ lấy một cây tiêu ra thổi cùng hòa âm với tiếng đàn của nàng.”




“Ôi thật lãng mạn mà. Bộ đệ biết thổi tiêu hả. Hay quá ta.” 




“Yah đệ không có giỡn với huynh à nha. Giờ đệ nên làm gì đây?”




“Thì đệ yêu nàng, nàng yêu đệ, hai người yêu nhau. Hết chuyện.” Quận mã tỉnh bơ nói.




“Không dễ như thế…” Hắn buồn bã nói.




“Tại sao?”




“Quyền Du Lợi, ta đã nói bao nhiều lần là đệ nên suy nghĩ trước khi nói mà. Bỏ cái kiểu hay trêu chọc người khác nữa đi. Đệ ấy là nữ tử thì làm sao được chứ.” Phò mã nói.




“Yah Kim Thái Nghiên, vậy huynh nói cho đệ nghe xem huynh với đệ là gì?” Quận mã hét lên.




“Thì là nữ tử.”




“Thế đệ ấy cũng là nữ tử, chúng ta cũng là nữ tử. Chúng ta được sao đệ ấy không?”




“Ta đã nói là đệ nên suy nghĩa trước mà. Công chúa và Quận chúa đều biết chúng ta là nữ tử nhưng vẫn lấy. Điều đó dễ dàng rồi, còn đệ ấy, đệ ấy dùng thân phận nam tử để cưới Lý Thiện khuê. Dĩ nhiên Lý Thiện Khuê không biết đệ ấy là nữ tử rồi. Đó chính là vấn đề đó.” Phò mã nói.


 

“Ờ ha…nhưng hai người yêu nhau thì ổn thôi mà.”




“Trời, có nên đổi họ đệ từ “Quyền” thành “Cẩu” không hả? Đệ chưa nghe nói từ “lừa dối” hả? Đó chính là lừa dối đó. Khi biết đệ ấy là nữ tử thì làm sao Lý Thiện Khuê chấp chận được. Từ “yêu” sẽ chuyển thành “hận”.”




“Ừ, huynh nói có lí…” Quận mã gật gật đầu.




“Thế giờ đệ nên làm gì đây?” Hắn thật sự không còn khiên nhẫn nghe hai ca ca kia bàn chuyện đâu.




Phò mã và Quận mã đều quay đầu qua nhìn hắn, không hẹn cả nói cùng nói “Ta không biết.”




“YAH, hai người đi trước, đệ đi sau thì dĩ nhiên phải chỉ cho đệ chứ.”




“Ta nói rồi mà, trường hợp ta mà đệ ấy khác đệ. À nếu không phải tên Quyền Du Lợi kia bức ép thì ta cũng đã chẳng lấy Công chúa rồi.” Phò mã quay qua chỉ thẳng mặt Quận mã.




“Không phải huynh trêu ghẹo Công chúa nên Quận chúa mới bắt huynh lấy Công chúa hả, còn nói gì đệ chứ.” Quận mã nghênh mặt.




“Không phải đệ kể lể, xin xỏ ta hả? Nào là đệ rất yêu Trịnh Tú Nghiên, không có nàng đệ không sống được. Nếu huynh không lấy Hoàng Mĩ Anh, nàng sẽ bỏ mặc đệ, lúc đó thì chính huynh hủy hoại đời đệ rồi, rồi nói gì trời trăng mây gió tùm lum tùm la. Cuối cùng không chịu nổi ta mới đồng ý.”




“Rõ nàng huynh cũng thích Công chúa, không thì làm sao mà đệ có thể bức huynh lấy Công chúa được chứ. Lúc đó chính huynh không chấp nhận là huynh thích Công chúa nên đệ chỉ giúp huynh thôi mà.”




“Rõ ràng đó là vì đệ chứ vì ta cái gì.”




“Hai người thôi đi. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Hắn bực mình hét lên. Vì hắn tình cờ biết Phò mã và Quận mã là nữ tử nên cả ba đã trở thành huynh đệ thân thiết. Hắn chưa bao giờ hỏi vì sao lại như thế nên giờ đang tiện hỏi luôn. Có gì hay mai mốt lấy đe dọa hai huynh. (Thật hiểm độc)




“Thật ra …” Phò mã và Quận mã gia cùng nói. Cả hai nhìn nhau lóe lửa.




“Đệ kể đi” Sau khi suy nghĩ là kể sẽ rất tốn công sức, nước bọt cũng như rất mỏi miệng nên Phò mã đã để Quận mã kể. (khôn vãi)






“Truyện bắt đầu khi….”




Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi đều là trẻ mồ côi, cả hai được một vị nữ tăng thu nhận làm đệ tử, truyền võ công cho. Do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên cả hai xem nhau như tỷ muội ruột thịt. Kim Thái Nghiên được thu nhận trước nên Quyền Du Lợi gọi Kim Thái Nghiên là tỷ tỷ, mặc dù cả hai cùng tuổi. Năm đó khi cả hai mười bốn tuổi, nghe có tiếng đao kiếm va chạm, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi đang ngủ thì tỉnh dậy chạy ra ngoài xem có việc gì, thì thấy sư phụ đã chết, trên tay người cầm một lệnh bài có chữ Minh, chắc là của tên sát thủ. Nhìn thấy sư phụ chết thảm như vậy, cả hai không khỏi đau lòng và trong lòng dâng lên thù hận. Siết chặt lệnh bài, cả hai thề sẽ trả thù cho sư phụ. Từ đó cả hai đều giả nam nhi, tôi luyện chính mình trở nên cứng rắn, mạnh mẽ như một trang nam tử đích thực. Dựa vào tâm pháp sư phụ chỉ dạy cũng như nghiên cứu, tập luyện theo các bộ sách võ công sư phụ để lại, trình độ võ công của cả hai có thể xếp vào hàng cao thủ. Năm người sáu tuổi, cả hai đã trả được thù cho sư phụ. Sau đó hoành tẩu giang hồ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Dân chúng tung hô hai vị hiệp đạo này hết mực.




Thật là một hành động cao đẹp, nhưng ít ai biết được là mỗi lần cướp xong thì cả hai đều để dành lại cho mình hai phần, còn tám phần kia chia cho người nghèo. Thật không biết nên gọi cả hai là “hiệp đạo” hay là “trộm” đây nữa. Sau khi để dành không ít tiền, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi không cướp nữa, mở một tiệm vải và một tửu điếm. Dựa vào tài trí của mình, Kim Thái Nghiên đã kiếm ra được rất nhiều tiền, mở thêm tiệm rèn, tiệm bán gạo, tiệm bán muối... những mặt hàng thiết yếu và có khả năng kiếm tiền cao. Kim Thái Nghiên dần trở thành thương nhân giàu có và có tiếng khắp thiên hạ. Quyền Du Lợi thì không thích buôn bán mấy nên đã mở Tiêu cục Hắc Miêu, làm ăn rất phát đạt. Hàng hóa của Kim Thái Nghiên đều do Tiêu cục của Quyền Du Lợi chuyên chở, ngược lại thì mang tiếng tăm của Tiêu cục Hắc Miêu vang danh khắp nơi. Cả hai luôn hỗ trợ nhau, tình cảm đẹp đến nỗi không ít kẻ ghen ghét cũng như muốn làm quen.




Ngày đó, khi đang trở về Tiêu cục, Quyền Du Lợi thấy có hai kẻ đang bị một đám đạo tặc chặn đường, ức hiếp trêu chọc. Từ xa nhìn thấy hai tên này thân mình mảnh khảnh, liễu yếu đào tơ liền biết là nữ tử. Chắc cải nam trang ra ngoài dạo chơi đây mà. Quyền Du Lợi thế mà không cứu hai vị tiểu thư kia ngay lập tức, hắn cảm thấy hứng thú với vị cô nương đang cố gắng tỏ ra vẻ mạnh mẽ bảo vệ cô nương phía sau. Ngũ quan phải nói là đẹp khuynh nước khuynh thành, có hơi hướng yêu nghiệt nhưng cảm giác được có chút sự yếu đuối. Hiện tại thì khuôn mặt cô ta lạnh băng, nhưng đôi mắt xao động, có một chút sợ hãi trong đó nhưng tỏ ra rất bình tĩnh. Thật là một cô nương thú vị a~. Thấy bọn người kia có ý đả thương, Quyền Du Lợi mới xuất hiện cứu hai nàng. Với võ công của mình thì mấy tên nhãi nhép này chẳng là gì với Quyền Du Lợi cả. Đột nhiên có một tên cầm đao hướng cô nương đó chém, Quyền Du Lợi xoay người ôm nàng vào lòng rồi chém cái tên đạo tặc đó. Có thể nói khoảnh khắc đó có hai người trúng tiếng sét ái tình a~. Sau Quyền Du Lợi mời hai nàng về Thiên Sơn Trang, dẫn hai nàng đi chơi khắp nơi, tiện thể bồi đắp tình cảm với cô nương kia. 





Khoảng mấy ngày sau, Kim Thái Nghiên trở về Thiên Sơn Trang sau vài ngày đi Đông Đô buôn bán, thấy có một cô nương đang ngồi ở vị trí ưa thích của mình ở sau vườn, Kim Thái Nghiên sinh cảm giác khó chịu. Vị cô nương này thật xinh đẹp hơn người, gương mặt thanh tú với nét dịu hiền, thật khó để khiến người khác không động tâm a. Nhưng với người như Kim Thái Nghiên thì thật sự khó à, tuy là người biết thương hoa tiếc ngọc nhưng mà thấy vị trí yêu thích của mình bị cướp đi, cái gì cũng mặc kệ, muốn chọc ghẹo cô nương đó à. Thế là Kim Thái Nghiên tiến đến, dở giọng của một tên đạo tặc hái hoa trêu chọc, nhưng không ngờ là vị cô nương đó phản ứng quá thái, òa lên khóc nức nở. Gặp phải tình huống trớ trêu chưa từng gặp qua, Kim Thái Nghiên bối rối không biết làm gì, liền ôm vị cô nương đó vào lòng dỗ dành. Đúng lúc đó, Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên tới, thấy thế Trịnh Tú Nghiên chạy lại xem muội muội Hoàng Mĩ Anh của mình bị cái gì. Hiểu rõ sự tình, Trịnh Tú Nghiên chỉ thẳng mặt Kim Thái Nghiên bắt hắn phải lấy muội muội nàng Hoàng Mĩ Anh. Không chỉ Kim Thái Nghiên mà thậm chí Hoàng Mĩ Anh mặt mũi cũng đơ đến ngơ ngốc, tỷ tỷ của nàng đang làm cái quái gì vậy, bắt hắn lấy nàng á? Nàng đâu yêu tên biến thái đó đâu? Nhưng khi nghe Kim Thái Nghiên thẳng thừng từ chối, tim nàng không hiểu sao hơi nhói. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy vẻ mặt đó của muội muội mình liền biết mình đi đúng hướng rồi, ra sức gây sức ép lên Kim Thái Nghiên cũng như Quyền Du Lợi bắt Kim Thái Nghiên chịu tránh nhiệm cho hành động của mình. Hết cách Kim Thái Nghiên đành nói ra mình là nữ tử. Nhưng không tin được là Trịnh Tú Nghiên không quan tâm việc đó, nàng chỉ quan tâm đến cảm xúc của muội muội nàng nên nhất quyết bắt Kim Thái Nghiên phải lấy, cũng nói rõ thân phận của mình, sẽ nói Hoàng thượng ban hôn, kháng chỉ sẽ là tội khi quân. Người cứng đầu như Kim Thái Nghiên cũng phải chịu thua, bắt tự nguyện nói muốn cưới Hoàng Mĩ Anh làm vợ. Hoàng Mĩ Anh rất bất ngờ, òa khóc trong hạnh phúc. Lúc đó, Kim Thái Nghiên chính thức động tâm. Rồi chuyện cứ như thế …





“Ân, đệ không ngờ Quận chúa lại bá đạo như thế.” Thôi Tú Anh gật đầu thán phục. “Nhưng làm sao Hoàng thượng lại chấp nhận ban hôn được? Không phải Hoàng thượng rất yêu Linh Lan Công Chúa (Hoàng Mĩ Anh) và Tú Trinh Quận Chúa (Trịnh Tú Nghiên) ư?”




“Cái đó…” Quận mã không biết nói sao.




“”Là Hoàng thượng sợ ta làm phản” Phò mã đưa cốc lên uống một ngụm nước.




“Làm phản???”




“Ân. Ta lúc đó càng quen biết rộng, khắp thiên hạ nơi đâu cũng có cửa hàng của ta. Thế lực của ta càng mạnh nên Hoàng thượng sợ ta kêu gọi dân đứng lên làm phản, giành ngôi vua. Thậm chí một số lần ta suýt bị sát thủ giết, nhờ thân thủ giỏi nên mới thoát được. Lúc đó nghe Quận chúa xin ban hôn, Hoàng thượng rất phân vân nhưng vẫn phải ưng thuận, để tránh được một mối hiểm họa.”




“Ân” Hắn gật nhẹ đầu ra vẻ hiểu. Nhưng nhìn như phát hiện ra cái gì, hắn hét lên “Đừng nói với đệ là tất cả các cửa tiệm tên Thái Hoàng đều là của huynh đó nha, Phò mã.”




“Ân, của ta hết.”




“Ôi, đệ thật không ngờ…Huynh thật sự rất giỏi a.”




“Ta biết.” Đúng là Phò mã, trả lời cũng rất tiết kiệm chữ à.




“Vậy chia đệ ít đi.” Hắn hớn hở nói.




“…”




“Hề hề hề, đệ nói đùa mà. Huynh biết đệ chỉ thích chơi thôi mà hê hê hê.”




“…”




“Rồi, vậy giờ trở lại chuyện của đệ đi, đệ phải làm gì bây giờ?”




“…”




“Yah, đệ đang hỏi hai huynh đó nha.”




“…” Phò mã và Quận mã vẫn không nói gì, để lên bàn một thỏi bạc rồi bước đi.




“Yah”




“Chúng ta không biết, đệ tự xử nha. Quận chúa đang đợi ta. Hôm nay để ta trả.” Quận mã nói xong rồi rượt theo Phò mã.




“Ôi…” Hắn đành lắc đầu trở về phủ Đại tướng quân. Thế là tốn nguyên buổi chiều không làm được tính sự gì cả, còn nghe kể chuyện xưa nữa mới ghê chứ. Không sao, có gì mai mốt lấy chuyện đó ra đàn áp hai huynh ấy cũng được.




“Phu quân, chàng về rồi à?” Lý Thiện Khuê bước nhẹ nhàng ra đón hắn. Điều này khiến hắn thụ sủng nhược kinh (3).Nàng ấy cứ đối tốt với hắn thế này, hắn không biết phải làm gì nữa.



“Ân. Đã về.” Hắn cũng dịu dàng đáp lại ánh mắt của nàng.




“Cùng vào nhà ăn cơm tối. Thiếp đợi chàng về cùng ăn.”




“Ân. Ăn thôi.” Hắn thật sự không biết nên nói cái gì đây.




Bữa cơm diễn ra một cách thầm lặng. Không ai nói tiếng nào. Sau khi ăn xong, hắn đến thư phòng của mình, lấy ra một cuốn sách đọc. Nhưng không chữ nào lọt vào đầu hắn được, hắn nên nói với nàng như thế nào đây?




Sau khi suy nghĩa thông suốt, hắn quyết định sẽ đi nói với nàng sự thật. Hắn không hy vọng nàng sẽ tha thứ cho hắn, nhưng ít nhất là hắn không muốn dối nàng nữa. Có thể nàng sẽ rời bỏ hắn, có thể hắn sẽ đau khổ suốt đời…nhưng nếu điều đó có thể khiến nàng sống hạnh phúc những ngày tháng về sau, hắn nguyện.




Cộc…cộc…cộc…




“Khuê nhi, ta vào nha.” Hắn không hiểu sao mình lại khẩn trương và còn tỏ vẻ lịch sự như thế nữa. Phòng ngủ riêng của hắn được thông với phòng ngủ của nàng, nhưng duy chỉ có cửa phòng nàng mới thông ra ngoài nên nếu muốn về phòng ngủ, hắn phải đi qua phòng  nàng. Những lúc như thế hắn đều tự mở cửa ra vào bình thường, nhưng hôm nay là ngoại lệ.




Lý Thiện Khuê bước ra mở cửa, nàng tự nhiên cảm thấy lạ. Thường phu quân sẽ tự mở mà, sao hôm nay lại… Hắn mỉm cười nhìn nàng rồi bước vào phòng.




“Phu quân có gì muốn nói a~”




“Ta…ta…” Hắn tự thầm chửi mình, đã quyết tâm sẽ nói mà sao miệng không mở được một câu thế này.




“Chàng không được khỏe ư? Để thiếp xem nào.” Lý Thiện Khuê bước tới gần hắn, đưa tay lên chạm nhẹ vào trán hắn. Đôi tay của nàng thật mềm mại chạm vào trán hắn khiến hắn không khỏi vui vẻ, lần đầu tiên hắn cùng nàng thân mật như thế này. Nhưng nghĩ lại những giây phút như vầy sẽ vĩnh viễn mất đi nếu hắn nói ra, hắn thật không muốn.




“Ta ổn, ta không sao.” Hắn vội cầm tay nàng xuống, nếu nàng cứ như vầy thì làm sao hắn có thể buông tay được. Nhìn thấy ánh mắt nuối tiếc trong mắt nàng, chính hắn cũng cảm thấy thật đau lòng. Ông trời thật biết trêu ngươi.




“Ta…ta…có chuyện muốn nói với nàng, nàng ngồi xuống đây đi.” Hắn dìu nàng ngồi vào một cái ghế rồi chính mình ngồi cái ghế bên cạnh nàng. Hít một hơi thật sâu, lấy bình tĩnh rồi nhìn nàng nói ra…nhưng, hắn thật vẫn không mở miệng được.




“Chàng hôm nay lạ vậy? Có gì muốn nói mà không nói được ư?”




“Ta…thật ra…ta…ta là…nữ tử .” Hắn lấy hết can đảm của mình nói ra, tựa như cảm thấy được tảng đá đè nặng trông người được bỏ xuống, nhưng lập tức nỗi lo sợ liền dâng lên trong hắn. Nàng…nàng sẽ như thế nào đối mặt với sự việc này a.




Hắn ngẩng đầu lên để nhìn biểu hiện trên khuôn mặt nàng, lúc đầu nàng nghe như không hiểu, dường như cố phân tích lời hắn nói, sau đó khuôn mặt thể khiện vẻ bất ngờ, thất thần nhìn chằm chặp hắn. Cuối cùng, khuôn mặt nàng lạnh tanh nhìn hắn như một người xa lạ. Hắn cảm thấy tim mình như ngàn dao đâm. Thế là xong rồi, thế là hết.




“Ta biết, điều này thật khó để nàng chấp nhận. Thân ta là nữ, thế mà… Ta thật không mong nàng tha thứ. Thật đã ủy khuất nàng bấy lâu nay…nhưng ta…ta thật sự yêu nàng, Khuê nhi!” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, lấy tất cả tình yêu của mình thể hiện qua ánh mắt này cho nàng hiểu là hắn yêu nàng. Nhưng thật lâu sau, nàng vẫn không có phản ứng gì. Thật sự là kết thúc rồi. 




“Ta…xin lỗi. Ngày mai ta sẽ dâng Hoàng thượng bức từ thư, nàng…nàng có thể đi bất cứ đâu nàng muốn. Không…không phải ở bên cạnh một người như ta, Khuê nhi. Ta…ta thật xin lỗi nàng.” Hắn cố kìm nén lại nhưng giọt nước mắt như muốn trào ra kia, thật là hết rồi.




Nhìn thấy nàng vẫn không phản ứng gì khiến hắn còn đau hơn nữa. Nếu nàng mắng, nàng đánh thì có lẽ hắn đã dễ chịu hơn phần nào. Thế mà…nàng tựa như băng tuyết thế này khiến hắn thật sự rất đau lòng.




“Ta…xin lỗi, ta về phòng trước đây. Nàng hảo hảo ngủ a.” Hắn thật bối rối trước phản ứng của nàng, hắn thật không biết nàng đang nghĩ cái gì. Vừa nghe tin động trời như vậy mà hắn nói nàng hảo hảo ngủ, thật là…




“Chàng còn lừa thiếp cái gì nữa không?” Hắn định bước đi thì nàng lên tiếng hỏi khiến hắn không khỏi vui mừng, thà rằng nàng nói gì đó còn đỡ hơn im lặng. Nó khiến hắn thật đau a.




Nghe nàng hỏi vậy, hắn quay lại ôn nhu nhìn nàng “Duy chỉ có thân phận là nữ, ta thật không dối nàng điều gì. Tình cảm của ta dành cho nàng, đều là thật, đều xuất phát từ chính con tim ta.” Hắn thành thật trả lời nàng, hy vọng chút gì đó.




“…”




“Ta xin lỗi, Khuê nhi.” Hắn nhìn nàng với ánh mắt chứa đầy sự yêu thương cũng như sự đau xót.




“Thật ra…chuyện đó thiếp đã biết.” Lý Thiện Khuê nhẹ nhàng nói, điều đó khiến hắn ngỡ ngàng.




“Nàng đã biết?”




“Ân.” Lý Thiện Khuê gật nhẹ đầu.




“Từ khi nào mà…”




“Lần đầu tiên gặp, thiếp đã thấy có gì đó rất lạ phát ra từ chàng, nhưng không hiểu đó là cảm giác gì. Rồi đến khi gặp vị nghĩa nữ Diệp Minh Nguyệt của phụ thân, cảm giác khác lạ đó lại xuất hiện. Phụ thân yêu thương chàng nhất nên ánh mắt nhìn chàng sẽ khác khi Từ Dương ca hay Tú Ngân muội muội, thế mà phụ thân lại nhìn Diệp Minh Nguyệt bằng ánh mắt khi nhìn chàng, ta sinh nghi. Nhớ lại lúc Diệp Minh Nguyệt xuất hiện thì không thấy chàng, lúc thấy chàng thì Diệp Minh Nguyệt lại không thấy. Thân ảnh của chàng và cô nương ấy tương tự nhau nữa. Vì thế, thiếp suy đoán chàng là Diệp Minh Nguyệt, không, là chắc chắn chứ.” Lý Thiện Khuê từ tốn, bình thản nói.




Hắn cảm thấy thất kinh khi nghe nàng nói, kĩ thuật dịch dung xuất sắc của mình cũng không qua được sự suy luận sắc bén của nàng. Thật là sơ suất mà. Vì đã có nương tử nên hắn không thể ra ngoài chơi tự do tự tại như ngày xưa được nên thường xuyên biến thành Diệp Minh Nguyệt. Phụ thân cũng đã nhắc nhở hắn, nhưng vẫn dung túng hắn nhiều hơn. Hắn dường như đã quên nương tử hắn là Thiên hạ đệ nhất Tài nữ rồi.




“Thật không hổ danh là Tài nữ mà, sao ta lại quên là nàng thông mình, tài trí hơn người chứ. Thật là…thật là…” Hắn khựng lại, chợt nhận ra được điều gì đó, mở to mắt nhìn Lý Thiện Khuê. Nàng đã biết hắn là nữ tử, vậy mà vẫn đối xử với hắn như…như…một người trượng phu, tức là nàng chấp nhận và yêu hắn.




Hắn không tin được những gì hắn vừa nhận ra, nhưng nhìn gương mặt thẹn thùng, ửng hồng không dám nhìn hắn của nàng khiến hắn biết mình đã đúng. Vội vàng chạy đến bên nàng, nắm chặt lấy hai bàn tay của nàng, hắn muốn nghe chính từ miệng nàng nói.




“Nàng…nàng yêu ta phải không? Nàng chấp nhận ta dù ta có là nữ tử nữa đúng không? Khuê nhi?” Ánh mắt hắn chờ mong đáp án của nàng.




Lý Thiện Khuê mặt đỏ ửng, nàng trách hắn đã biết rồi mà còn cố tình hỏi nàng nữa. Người ta thật sự ngại mà. Nhưng không trả lời thì làm sao kẻ ngốc này tin chứ, nàng thẹn thùng không nhìn vào mặt hắn, quay đầu sang một bên, gật nhẹ đầu “Ân”.




Hắn vui mừng tột cùng, trong cuộc đời hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoan hỷ như lúc này, kìm không được lòng, đứng dậy bế nàng lên quay vòng vòng . “Ta vui lắm, ta vui lắm, ha ha ha, ta vui lắm, Khuê nhi, ta yêu nàng.” Hắn không ngừng cười.




“Ngốc tử, bỏ thiếp xuống đi.” Lý Thiện Khuê ngượng ngùng, khoảng cách của cả hai quá gần khiến tim nàng đập mạnh không ngừng.




“Không, ta không bỏ đâu, ha ha ha, ta vui lắm.”




“Yah, thiếp chóng mặt rồi.” Nàng đánh nhẹ vào vai hắn.




“Hi hi hi.” Hắn thả nàng xuống, cười hề hề nhìn nàng bằng khuôn mặt ngốc nghếch.




“Ngốc tử.” Nàng búng nhẹ trán hắn một cái.




“Ân, ta là ngốc tử của nàng.” Hắn cười. “Ta thật sự rất yêu nàng, Khuê nhi.” Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, chứa tất cả sự yêu thương.




“…” Lý Thiện Khuê mặt đỏ ửng.




“Nàng thật là dễ thương mà.” Hắn ngơ ngốc nhìn nàng rồi hôn nhẹ lên mặt nàng.




“Này…”




“Ha ha ha.” Thật lâu rồi hắn mới cảm thấy vui vẻ như bây giờ. Sau khi bị nàng liếc một cái, hắn mới im lặng không cười nữa. Để phu nhân mình sinh khí thì thật không tốt a~.




Hắn siết chặt tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc và có vẻ hơi sợ. “Vậy…tối nay ta…ta ngủ ở đây với nàng được không?”




Vừa nghe hắn nói, thật mặt Lý Thiện Khuê còn đỏ hơn gấc nữa à. Nàng tự hỏi làm sao hắn có thể nói ra dễ dàng như vậy nữa. Hỏi nàng câu đó khác nào nói nàng nhảy xuống sông tự vẫn à. Lý Thiện Khuê không nói gì, thẹn thùng quay người đi lại chiếc giường, nằm xuống rồi chùm chăn lại, nằm xích vào trong để lại một khoảng trống.




“Ngô” Hắn mỉm cười nhìn nàng. Thật là dễ thương mà. Không, yêu mị mới đúng. Khuôn mặt nàng ửng hồng, ngượng ngùng quay người đi giống dụ dỗ hắn thì đúng hơn. Thật khiến người ta không khỏi động tâm mà.




Không đứng ngây ngốc đó nữa, hắn đi lại chiếc giường, cởi khoác ngoài ra, treo lên rồi leo lên giường. Nhẹ nhàng chui vào chăn rồi từ phía sau ôm lấy nàng. “Khuê nhi, ta thật rất yêu nàng a~”




Người Lý Thiện Khuê không khỏi rung lên, một cảm giác khác lạ chưa bao giờ có xâm chiếm lấy nàng, người nàng dần trở nên khô nóng hơn. Cảm giác được một dòng nước chảy nhẹ qua bụng.




Hắn vẫn ôm chặt nàng cho đến khi nàng bình ổn lại, rồi nhẹ xoay người nàng lại. Mặt đối mặt, mắt đối mắt với nàng. Hắn đưa tay lên gạt đi lọn tóc trên mặt nàng, bao lâu rồi hắn ao ước được làm như vậy với nàng? Ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi bàn tay mềm mại của nàng, nói lời yêu với nàng, chạm vào khuôn mặt đẹp tuyệt trần này? Hắn không biết và cũng không cần biết, chỉ biết hiện tại nàng đang nằm đây, bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt tràn ngập yêu thương, như thế đã đủ rồi.




Không kìm được lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ mọng kia, thật nhẹ nhàng, tràn gập yêu thương. Đợi cho nàng quen dần cảm giác, hắn mới mạnh bạo hơn, mút cánh môi ở dưới khiến nàng “ư” lên một tiếng, thừa cơ môi nàng hơi mở ra, hắn nhanh nhẹn đưa chiếc lưỡi của mình vào bên trong. Lục lọi hết thảy tất cả ngóc ngách trong khoan miệng nàng rồi dây dưa, trêu chọc chiếc lưỡi đỏ hồng của nàng. Tay hắn cũng không như thế mà để yên, không biết lúc nào nó đã nằm ở bên trong áo của nàng, xoa nhẹ tấm lưng mịn màng, trắng nõn của nàng. Đưa tay lên cổ thoái nút thắt ở cái yếm của nàng ra, hành động đó khiến Lý Thiện Khuê giật mình, rời khỏi nụ hôn với hắn.




Hắn cảm thấy mất mát khi nàng rời khỏi nụ hôn. Nhưng không trách được nàng, ai bảo hắn hấp tấp quá làm chi, chưa gì đã muốn ăn con người ta rồi. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp có phần sợ sệt khiến tim hắn kẽ nhói. Hắn làm nàng sợ rồi.




Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng ngực, hắn vuốt nhẹ mái tóc nàng, hôn lên trán nàng. “Xin lỗi, ta làm nàng sợ rồi. Ta sẽ không làm gì đâu, nàng ngủ đi.”




“T…”




“Đừng nói gì cả, chúng ta ngủ thôi. Hôm nay ta vui quá nên giờ rất buồn ngủ rồi nè.”Hắn mỉm cười hôn lên cánh môi hơi sưng đỏ của nàng. “Ngủ thôi. Chắc chắn đây sẽ là giấc ngủ ngon nhất của ta.”




“Ân?” Nàng ngước lên khó hiểu nhìn hắn.




“Vì được ôm nàng ngủ.” Hắn hôn lên trán rồi ôm chặt nàng vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.




Lý Thiện Khuê cảm thấy trong lòng mình chưa bao giờ ấm áp như vậy. Kể từ khi thân sinh của nàng mất, nàng được Hoàng hậu nuôi nấng và cũng được Hoàng thượng yêu quý như con đẻ, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ cảm thấy an lòng và hạnh phúc như bây giờ. Nàng rúc sâu vào lòng hắn hơn và đưa tay ôm chặt lấy hắn.




“Thiếp yêu chàng, Thôi Tú Anh.”




“Ân” Hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc. Ôm siết Lý Thiện Khuê lại, cả hai cùng nhau chìm vào giấc ngủ.




.

.

.




“Phò mã, huynh có thấy bóng dáng của Thôi Tú Anh ở đâu không? Cả tháng hay đệ chẳng thấy đệ ấy ở đâu cả.” Quyền Du Lợi hướng Kim Thái Nghiên đang ngồi ở Ngự Hoa Viên uống trà nói.




“Không. Có chiện gì à?”




“Cũng không có gì, sao lần đó nói chuyện đệ chẳng thấy đệ ấy ở đâu nên hỏi thôi. Không biết đệ ấy bây giờ thế nào thôi.” Quyền Du Lợi ngồi xuống đối diện Kim Thái Nghiên, tự rót cho mình một ly trà.




“Ách, đắng quá à. Sao huynh uống được loại trà này vậy?” Vừa uống được một ngụm, Quyền Du Lợi phun thẳng ra.




“Đắng? Thế bây giờ đệ cảm thấy thế nào?” Kim Thái Nghiên nhìn hắn, tên này đúng là không biết thưởng thức mà.




“Ngô? A, sao giờ đệ thấy cổ họng mình ngọt vậy?” Quyền Du Lợi nuốt nước bọt xuống, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình hơi ngọt ngọt. Không phải ngọt lịm mà ngọt thanh. “Trà này là trà gì vậy? Thật thú vị à. Mới uống đắng ngắt mà bây giờ thấy ngọt rồi.”




“Ta nghĩ đệ không cần biết đâu. Đệ có bao giờ uống trà.” Kim Thái Nghiên bình thản nói, cẩm ly lên nhấp nháp một ngụm trà nữa.




“Ngô.” Quyền Du Lợi bũi môi nhìn Kim Thái Nghiên.




Đột nhiên có một tên nô tài chạy lại, hướng phò mã dâng lên một bức thư. “Phò mã gia, Nhị thiếu gia của Đại tướng quân có gửi cho ngài một bức thư.”




“Ân. Ngươi lui xuống đi.”




“Dạ”




“Thư của Thôi Tú Anh hả Thái Nghiên huynh?”




“Ân, đệ đọc đi.” Kim Thái Nghiên ném bức thư cho Quyền Du Lợi, còn mình thì rút thêm một ly trà nữa uống.




“Đệ ổn, mọi chuyện đều giải quyết hết rồi. Hiện tại đang ở Giang Nam cùng Khuê nhi. Hai huynh yên tâm.” Quyền Du Lợi đọc lên, đọc trong không thể không khiến cho Quyền Du Lợi sinh khí mà.




“Yah, huynh xem. Chúng ta lo cho đệ ấy vậy mà đệ ấy đang ở Giang Nam du ngoạn với Lý Thiện Khuê kìa. Còn gì tình nghĩa huynh đệ nữa chứ?”




“Tình nghĩa? Thế sao đệ không giúp đệ ấy đi mà để đệ ấy tự giải quyết hả? Còn gửi thư về nói cho chúng ta biết là ổn thì tình nghĩa lắm rồi đó.”




“Huynh…thật là…” Biết Kim Thái Nghiên nói đúng, Quyền Du Lợi chẳng thể nào nói được gì nữa. “Hay chúng ta cùng đi Giang Nam chơi đi?” Quyền Du Lợi hớn hở nói.




“Không được…”




“Cái gì không được vậy?” Kim Thái Nghiên chưa nói xong thì đã nghe Trịnh Tú Nghiên nói và đang cùng Hoàng Mĩ Anh đi lại chỗ hai người.




“Quận chúa, ta đang rủ Phò mã đi Giang Nam chơi, bốn người chúng ta nhưng huynh ấy nói không được.” Quyền Du Lợi chạy lại chỗ Trịnh Tú Nghiên, trưng khuôn mặt nhõng nhẽo cùng nói.




“Quyền Du Lợi, bỏ ngay khuôn mặt đi cho thiếp.” Trịnh Tú Nghiên trừng mắt nhìn.




“Ngô” Quyền Du Lợi ủy khuất nói. Đứng trước nàng ta mới làm chứ còn mơ ta làm cho người khác.




“Nếu muốn đi thì Tú Nghiên tỷ, tỷ cùng Quận mã đi đi. Thật muội với Phò mã hiện tại đi không được.” Hoàng Mĩ Anh đang ngồi xuống bên Kim Thái Nghiên, dựa vào lòng Kim Thái Nghiên nói.




“Sao vậy?” Trịnh Tú Nghiên kéo Quyền Du Lợi lại chiếc bàn rồi ngồi xuống.




“Mẫu hậu dạo này sức khỏe không tốt nên muội muốn ở lại bồi bên cạnh người. Thái Nghiên cũng còn một số lô hàng chưa xử lý nên không đi được. Nếu thu xếp ổn mọi việc thì muội với Phò mã sẽ đi.” Hoàng Mĩ Anh nói, rót trà cho cả bốn.




“Ân. Du Lợi, chàng nghe thấy chưa. Thái Nghiên huynh như vậy còn chàng thì suốt ngày lo chơi thôi.”




“Oan cho ta, oan cho ta mà. Chuyện ở Tiêu cục ta vẫn lo thỏa đáng mà. Không phải nàng lúc nào cũng bắt ta ở bên cạnh nàng sao?” Quyền Du Lợi uất ức nói.




“Chàng nói gì?” Trịnh Tú Nghiên trừng mắt nhìn Quyền Du Lợi.




“Không, là ta, là ta. Là ta không muốn rời xa nàng, không muốn rời xa nàng.” Quyền Du Lợi chảy hết cả mồ hôi, nhanh chóng phủ nhận nói.




“Ngoan.” Trịnh Tú Nghiên cố nén lại cười nói, nhưng vẫn không được nên cười lớn. Người bình tĩnh như Kim Thái Nghiên cũng cười luôn.




Tiếng cười của cả bốn vang vọng khắp hoàng cung vốn đầy gian trá này.







_________




(1) : dầu Ngọc Tự : loại dầu thực sự rất trơn, nếu dùng khí công thì cũng không thể nào khiến nó khô lại. Thế nên hắn bắt được thật sự mười phần đều nhờ vào may mắn

(2) : dâm tặc

(3) : hạnh phúc nhưng không khỏi kinh sợ


















2 nhận xét:

  1. Truyện hay quá, bố cục chặc chẽ mà nhân vật rất dễ thương! Cậu phải viết nhiều nữa ấy chứ :)

    Trả lờiXóa