Author : Choy
Pairings : AtsuMina
Rating: PG-15
Note : Vừa đi lễ về là bay lên mạng ngay, Post đúng giờ rồi.
10h Việt Nam thì sẽ đúng 12h bên Nhật. Merry Christmas Everyone
(Chiều thi mà dành nguyên buổi sáng hoàn thành hahah)
Không đem ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au
Christmas
Hai cơ thể đang ôm nhau
trong chiếc chăn ấm áp dưới cái lạnh của đêm Giáng sinh. Không một lời nói được
phát ra, họ chỉ nằm yên, ôm nhau mà chìm sâu vào ánh mắt chan chứa tình yêu
thương của người kia. Chợt một người nhớ được điều gì đó, cô mỉm cười thật tươi
khiến người đối diện tò mò.
“Em cười cái gì vậy Atsuko?”
“….” Không có tiếng trả lời
mà chỉ là những cái cười khúc khích.
“Nói Minami nghe đi. Đừng
khiến Minami tò mò thế chứ?” Bĩu môi nhìn con người trước mặt mình, Minami nghĩ
không biết Acchan cười cái gì nữa, bộ mặt cô dính gì ư???
“Đừng làm bộ mặt đó chứ. Nó
khiến em muốn “ăn” Minami nữa đó” Acchan đặt lên đôi môi đó môi đó một nụ hôn.
“Ok, vậy em nói xem em đang
cười cái gì vậy?”
“Minami nhớ mười năm về trước
chứ? Cũng ngay trong Noel nè. Ai đó đã tặng em một món quà bự ơi là bự và cực
kì vô giá luôn” Vừa nói Acchan vừa cười khúc khích.
“Yah, em đừng nhắc lại chuyện
đó nha. Nó làm Minami xấu hổ chết đi được” Mặt Minami đỏ bừng khi nhớ lại chuyện
đó.
“Hahaha nhưng điều đó dễ thương
mà. Em không ngờ là Minami lại….”
“Yah đừng nói nữa mà. Minami
xin em, đừng nói nữa…”
….
Điều gì đã khiến Leader lừng
danh của AKB ngượng ngùng, đỏ mặt, xấu hổ thế nhỉ? Thiết nghĩ chắc chỉ có duy
nhất một người làm được điều đó thôi.
~~~~~~~~~Mười năm trước~~~~~~~~~
“Em bắt đền chị. Tại chị mà
cô ấy không thèm nhìn mặt em nữa kìa Mariko. Em bắt đền chị đó” Minami xông thẳng
vào nhà của Mariko và hét lên.
Nhưng có vẻ như vị chủ nhà
chẳng hề ngạc nhiên và muốn thản nhiên ăn kem với bạn gái mình – MiiChan.
“Yah, hai người còn ngồi đó
âu yếm ư?” Minami đi tới giựt lấy hộp kem MiiChan đang cầm rồi thẩy nó xuống
bàn.
“Yah Takamina, sao cậu lại
ném nó chứ. Tớ đang ăn mà. Nếu có chuyện gì muốn giải quyết với bà già đó thì cậu
đi giải quyết với bã. Đừng ném kem của tớ thế chứ.” MiiChan bay lại chộp hộp
kem rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn tiếp tục công việc ăn và xem TV. Còn
Mariko thì ngao ngán nhìn bạn gái mình. Hoạn nạn mà cô ấy không cứu lấy cô. Còn
ném cô cho sói nữa. Hic hic hic.
“Người ta nói trời đánh
tránh bữa ăn mà em.” Mariko hiền từ nhìn Minami.
“Giờ mới 10h, không phải bữa
ăn chính. Với lại chị đâu ăn nữa đâu. Thế nên giải quyết cái mớ rắc rối chị tạo
ra cho em được không Mariko – sama ĐÁNG KÍNH.” Minami nhìn thẳng vào mắt Mariko
nói như ra lệnh. Trước giờ cô nhường nhịn bã nhiều lần rồi. Lần này cô quyết
không bỏ qua đâu.
“Đâu cần gấp gáp vậy Minami.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà.”
“Nhưng bây giờ nó không hề ổn
Mariko”
“Thôi, được rồi, được rồi.
Muốn làm nó hết giận thì còn một cách thôi. Nhưng cách đó phụ thuộc hoàn toàn
vào em. Thử không?”
“…”
“Sao? Thử không? Sợ rồi hả
nhóc” Mariko nhếch môi cười. Nó biết cô
toàn làm trò quái không à, thế mà cũng vén mạng đến nhờ. Nếu nó chấp nhận thì
cô chiều.
“Hm….nếu làm cô ấy hết giận
thì em sẽ thử”
Thế là hai cái đầu chụm vào
nhau bàn bàn cái gì đó. Mà không biết là gì khiến khi nghe xong Minami lắc đầu
nguầy nguậy nhưng cuối cùng cũng phải đồng ý.
Tối hôm đó
Khoảng 9h Mariko gọi cho
Acchan. Đáng lẽ tối nay cô đã được đi chơi với MiiChan, thế mà chỉ vì tính
troll khó bỏ, cô đã để lỡ mất cuộc đi chơi này. Ít nhất là phải ném Minami cho
Acchan đã thì đi đâu hẵng tính.
“Alo, Acchan hả, M…à chị có
món quà muốn tặng em. Biết là em đang ở nhà nên chị đã để nó ở trước cửa. Vì chị
đã phải tốn rất nhiều công sức làm tặng em nên nó khá to và nặng, em kiếm thử
xem có cái gì để kéo nó vào nhà nha.
“Rụp”
“Mariko…” Acchan chưa nói được
câu nào đã thấy đầu máy bên kia tắt cái rụp. Không biết bà già đó tính bày trò
gì nữa.
Nhưng con người có tính tò
mò mà, người ta tặng quà mà không nhận thì không phải lẽ. Nên cô đã vác thân
xác uể oải đang nằm trên sofa của mình đi ra cửa. Acchan vừa mở cửa ra thì đã
thấy một hộp quà bự chả bá ngay trước mặt mình. Trên đó có gián miếng giấy là
“Merry christmas Acchan”.
Đứng để tay lên cằm rồi xoa
xoa nghĩ xem nên mang nó vào nhà bắng cách nào. Chẳng lẽ lật nó từ từ vào nhà?
Không được, lỡ trong đó đồ dễ vỡ thì sao. Ngắm nhìn nó một hồi thì Acchan mới
nhận ra là dưới chiếc hộp có một chiếc ván có bánh lăn, cô chạy vào nhà kiếm một tấm
ván làm mặt phẳng nghiêng để kéo vào vì bậc thang bước vào nhà cô không thấp
đâu.
Ở đằng xa, một con người thở
phào nhẹ nhõm khi cái hộp bự bự đó đã được Acchan đưa vào nhà một cách nhẹ
nhàng. Acchan mà lật nó vào chắc ngày mai bố mẹ cô phải đến nhận xác cô rồi.
“Ta đi thôi MiiChan”
“…”
“Đừng giận nữa mà. Mari-chan
biết là đã tốn của em không biết bao nhiêu công sức. Nhưng thương Mari-chan đi
mà. Mi~na~mi~” Mariko năn nỉ. Vì cô mà cô ấy không được đi chơi rồi mà còn phải
giúp cô làm cái món quà kia nữa chứ. Thật tội cô ấy mà.
“…”
“Hai…được rồi. Em thích gì
Mari-chan đều chiều hết được chưa” Mariko hết cách.
“Ok, điều em muốn không có
gì nhiều, chỉ cần cái tấm hình đó thôi. Được không Mari-chan.” MiiChan đặt hai
tay lên vai Mariko, vận hết nội công “dễ thương” của mình để “mê hoặc” bà già
đó.
“Ể, không quá thế chứ
MiiChan. Cái đó độc lắm”
“Không thì thôi, em đi đây”
MiiChan sụ mặt và quay lưng bước thẳng đi.
“Được rồi, được rồi, nó thuộc
về em” Mariko nắm tay MiiChan lại và vẻ mặt thì như bị mất đi thứ gì quan trọng
lắm.
“Hihi, em yêu Mari-chan nhất”
Quay lại hôn chụt vào má Mariko một cái, rồi hớn hở kéo Mariko đi chơi. Người
trước tung tăng vừa đi vừa hát, người sau thì khuôn mặt chẳng hề vui vẻ tí nào
cả và còn lầm bầm trong miệng.
“Biết vậy chụp thêm mấy tấm nữa. Cái tội thích “độc
quyền” cơ, mày ngu thiệt đó Mariko”
~~~~~~~~~
Trở lại với Acchan, sau khi
tốn “khá” nhiều công sức kéo cái hộp to to bự bự đó vào nhà, thì cô lại không mở
ra luôn mà đứng đó ngẫm nghĩ “Cái quái gì
trong đây vậy ta”
Đứng nghĩ mãi không ra,
Acchan không thèm mở ra luôn mà đi lại sofa ngồi xem phim tiếp với tâm trạng
không mấy vui vẻ khi vẫn còn giận ai đó. Mà ai đó cũng không thèm ló mặt đến
xin lỗi cô nữa chứ.
Nằm xem được mười lăm phút
thì Acchan có xu hướng buồn ngủ, thế là cô dần dần chìm vào giấc ngủ thì ….
“lục đục”…. “lục đục”… “bịch”….
Cái thứ tiếng kì quái đó làm
Acchan giật mình tỉnh giấc, quay lại nhìn thì thấy chiếc hộp bị hơi xuống khỏi
chiếc ván lăn, và còn rung rung nữa. Sợ quá cô chạy nhanh vào nhà bếp lấy con
dao ra rồi từ từ tiếp cận cái hộp đó.
Cái hộp rung mạnh lên rồi từ
từ giảm cường độ, lâu lâu mới rung nhẹ lên một cái. Đợi cái hộp hết rung,
Acchan mới dám mom men lại gần. Cô đưa chiếc dao lại kều kều một cái khiến dải
băng bên ngoài đứt ra. Định lại gần mở ra xem thì “bụp”, chiếc hộp mở tung ra và có một cục gì đó trắng trắng lăn thẳng
ra ngoài và đập vào thành sofa. Hốt hoảng quá, Acchan đưa dao ra phòng vệ.
“Itai…đau quá à” Cái cục trắng
trắng đưa cái chân (tay) lên đầu xoa xoa chỗ vừa đụng vào.
“Mi….Mi….Minami…” Bất ngờ
trước cái con gì mà thú không ra thú, người không ra người, nhưng nghe giọng
nói thì rất quen thuộc và nhường như cô đã nhận ra ai.
“Atsuko, cậu định làm tớ chết
ngộp trong cái hộp kia à” Minami quay lại nhìn vẻ trách móc.
Trước mắt Acchan bây giờ mà
một con cún (đúng không nhỉ?) Con cún đó đang ngồi bệt xuống đất, hai chân sau
duỗi ra trước và hơi cong cong, hai chân trước của nó đang xoa xoa cái đầu.
Trên cái đầu có hai chiếc tai cụp xuống, tai bên trái có một cái nơ, tai bên phải
có một quả cà chua (giả). Cái mặt con cún thì đỏ hết lên còn cái môi thì phịu
xuống trông ……trông….trông cực kì dễ thương.
Mà như các bạn đã biết,
Acchan của chúng ta cực kì thích những thứ dễ thương thế nên mắt cô ấy đã sáng
bừng lên và lao vào cái cục trắng trắng ấy với tốc độ ánh sáng.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa, Atsuko ,
con dao, con daooooo…Atsuko”
“Phặc”
Mắt Minami mở to ra hết cỡ,
mọi chuyện diễn ra một cách cực kì nhanh, gọn, và lẹ. Cô bây giờ đang trong
vòng tay của Acchan, thỏa sức cho cô ấy ôm và hôn khắp khuôn mặt mình. Còn…còn
con dao thì đã được yên vị trong vị trí vốn có của nó như chưa từng được chủ
nhân rút ra. Cô cảm thấy nhiệt độ trong người giảm xuống mức âm như những hạt
tuyết ngoài kia.
“At…suko…đư…được rồi…..tớ..không..thở
được” Minami vừa nói vừa cố gắng gỡ tay của Acchan ra.
“Cậu dễ thương quá
Minami-kun” Acchan vẫn không ngừng hôn vào khuôn mặt “con cún” kia.
“Vậy…” Minami rụt rè nói.
Tâm trạng cô ấy đang vui chắc không sao. “Vậy cậu tha thứ cho tớ nha.”
“Bùng”câu
nói vừa rồi như sét đánh ngang tai Acchan. Sao cô lại quên là cô đang giận con
người này nhỉ. Khuôn mặt thay đổi cảm xúc ngay tức thì, Acchan đứng dậy bỏ đi
lên phòng. Thấy vậy Minami cũng nhanh chân đuổi theo.
“Đừng giân tớ nữa mà Atsuko.
Đâu phải lỗi tại tớ. Tấm hình đó không như cậu nghĩ đâu. Tớ chỉ đang giúp em ấy
thôi mà” Minami lẽo đẽo theo phía sau giải thích. Khung cảnh này nhìn như con
cún đang chạy theo nhõng nhẽo chủ nhân của mình, khác cái là con cún này biết
đi và biết nói thôi.
“Ai mà tin cậu được chứ.”
Acchan quay qua hét lớn.
“Nếu cậu muốn, tớ sẽ gọi cho
Karen-chan nha. Em ấy có thể chứng minh cho tớ mà.” Minami vội vã tìm điện thoại
trong người. Và nhìn như cô quên là cô đang mặc bộ đồ “con cún” nên dĩ nhiên
làm gì có điện thoại trong người.
“Ghê nhỉ, KAREN-CHAN nữa
kìa. Dĩ nhiên là em ấy sẽ thông đồng với cậu rồi. Người trong hình là em ấy
mà.” Acchan nhếch mép cười và nói bằng giọng lạnh tanh.
“Tớ….”
“Cậu còn ôm và hôn em ấy kia
kìa”
“Sao tớ có thể hôn em ấy được
chứ. Em rất vẫn còn là đứa trẻ mà Acchan”
“Đứa trẻ giống Jurina đó hả”
Acchan nhướng mày lên
“…Haizz…Không phải mà, lúc
đó tớ đang giúp em ấy luyện tập thì em ấy vấp té, tớ chỉ đỡ lại thôi mà. Tin tớ
đi mà Acchan”
“Làm sao mà tớ tin được chứ.
Cậu có gì chứng minh không?” Chỉ với một lời nói thì làm sao mà khiến Acchan
tin được chứ.
“Được, nếu cậu muốn chứng
minh đúng không, đi theo tớ” Thế là Minami kéo tay Acchan đi vào trong bếp.
Trong khi chờ hai bạn trẻ xuống
tới bếp và Minami sẽ chứng minh kiểu gì để Acchan tin thì chúng ta cùng trở lại
này hôm qua.
*Flashback*
“Takamina-senpai….chị có thể
giúp em nhảy đúng bài này được không?” Karen ngượng ngùng hỏi Minami, đứng trước
oshimen của mình thì làm sao mà em ấy bình tĩnh được chứ.
“Được chứ, chị rất sẵn lòng”
Thế là Minami vui vẻ ra giúp Karen, một người tốt bụng như Minami thì làm sao từ
chối chứ.
Ngồi gần đó, có người đang
than vãn.
“MiiChan, em xem tên đó có
gì hay ho mà mấy cô em dễ thương cứ bám riết vào nó vậy hả? Chúng ta cũng là
Gen 1 mà, kinh nghiệm cũng đâu ít gì tên đó chứ”
“Em làm sao biết được chứ.
Em cũng đã thử tiếp cận để troll mấy ẽm mà cứ thấy mấy ẽm sát lại tên lùn đó
thôi. Em chịu”
Hai người cùng nhau ngồi thở
dài. Đúng là troll thì chỉ có đi với troll được thôi. Đang tự kỉ với nhau thì
nghe tiếng “Á” một cái, theo phản xạ tự nhiên hay có thể nói là phản xạ trời
cho hoặc tâm hồn nhạy cảm, sau tiếng “á” đó thì một tiếng “click” vang lên ngay
lập tức. Thì ra Mariko đã nhanh tay chụp lại một tấm hình mà không biết bã chụp
gì. Chỉ ngồi nhìn hai người trước mặt.
“Em không sao chứ. Bài này
bước nhạy hơi lộn xộn, dễ vấp vào chân nhau lắm đó. Lần sau cẩn thận nghe
chưa.” Minami nhẹ nhàng khuyên, kì trước cũng có mấy lần cô xém té rồi.
“Dạ…dạ…em cảm ơn, Senpai”
Karen mặt đỏ ửng khi cảm ơn Minami, và mặt càng đỏ hơn nữa khi nhận ra Minami
đang đặt tay qua vòng eo mình.
“Hm…lần sao nhớ cẩn thận
nha.” Minami chỉ mỉm cười rồi rút tay lại rất tự nhiên, cô chỉ đỡ em ấy thôi
mà.
Thấy hai người trước mặt
không có chuyện gì, thì Mariko mới nhận ra là trong tay mình đang cầm điện thoại.
Và màn hình điện thoại hiện lên một hình ảnh rất chi là nhạy cảm.
Thấy bà già mặt ngơ ngác
nhìn vào điện thoại, điều đó khiến MiiChan không khỏi tò mò. Rướn người sang
bên Mariko để nhìn, khuôn mặt của MiiChan cũng đứng hình luôn. Trong hình ra
hai con người đang ôm nhau, khuôn mặt của Minami thật sự, thật sự rất rất gần
khuôn mặt của Karen. Nếu ai nhìn thoáng qua thì đều tưởng hai người đang hôn
nhau. Sau một lúc ngây ngốc nhìn vào màn hình điện thoại, cả hai phá ra cười sặc
sụa.
“Ảnh đẹp…..ảnh đẹp….hahahahahaha”
Tiếng cười khá lớn khiến mọi
người ngừng hoạt động của mình lại mà bắt đầu mon men lại gần xem có chuyện gì.
“Cái gì vui vậy Mariko-chan”
Yuko hớn hở chạy lại đầu tiên, vừa nhìn xong thì mặt cô cũng ngây ngốc rồi lăn
ra cười.
Thế là từng người, từng người
đến xem rồi cũng có biểu hiện giống hệt Yuko. Họ điều lăn ra cười và hình như
hai nhân vật chính trong tấm hình vẫn chưa biết việc gì, họ vẫn đứng trò chuyện.
Minami dặn dò Karen cái gì đó xong rồi cũng bước lại sau tiếng kêu của Mariko.
“Chị có gì vui vậy Mariko”
Thình lình, một giọng nói vang lên khiến cả đám đang cười điều đứng hình. Họ cảm
nhận một lồng khí không mấy tốt đẹp.
“A Acchan, cậu đến rồi à” Thấy
Acchan xuất hiện, Minami mừng rỡ đi lại. May nắm hôm nay Acchan có lịch làm việc
gần đây nên cô ấy tiện thể đến thăm AKB với cái kẻ ngốc kia của mình.
Nhưng không hiểu sao, càng lại
gần Minami càng cảm thấy ớn lạnh người đến tận xương tủy, các thành viên khác
liên tục nhìn cô rồi lắc đầu nguầy nguậy. Các cậu ấy muốn nói gì vậy? Còn mặt của
Acchan, sao nó càng ngày càng đen lại vậy.
“Xẹc”Minami
cảm nhận được một luồn điện cực mạnh khi Acchan liếc nhìn cô. Mồ hôi cô bắt đầu
chảy xuống mặc dù trời đang rất lạnh. Cô…cô đã làm gì sai ư?
“Bình tĩnh, Acchan, bình
tĩnh, điện thoại của chị Acchan” Mariko đang cực kì sợ, cô sợ chiếc điện thoại
Iphone mới mua của mình sẽ nát bét trong tay Acchan khi nó đang rung rung lên
kia.
“VÙ”Chiếc
điện thoại đang hướng thẳng mặt Minami mà đâm tới. Cằm của mọi người đều đang
chảy dài xuống, họ cảm tưởng như mình đang xem phim hành động khi không hiểu lí
do gì mà Minami lại chụp được chiếc điện thoại đó. Chắc do phản xạ tự nhiên của
cơ thể khi thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mình sắp bị hủy hoại.
“Itai, đau quá” Sao khi chụp
được chiếc điện thoại, Minami lập tức thẩy nó qua bàn tay trái rồi suýt xoa cho
bàn tay phải mới chụp chiếc điện thoại xong.
“E, Acchan cậu đi đâu vậy.
Sao cư xử lạ thế. Còn ném điện thoại vào tớ nữa chứ” Thấy Acchan quay phắt lưng
bước đi, Minami gọi với theo.
“Ehhhhhh ACCHAN. Cô ấy sao vậy
Mariko, sao lại ném điện thoại của chị vào em?” Minami thắc mắc hỏi.
“Em…em nhìn vào điện thoại
đi ” Mariko cố gắng tỏ ra bình tĩnh để nói cho Minami vì chiếc điện thoại của
cô vẫn còn nằm trong tay Minami.
“Có gì trong đây mà ghê vậy….Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Cái gì đây Mariko, chuyện này là saoooooooooooooo?” Nhìn thấy tấm nhìn, mặt
Minami sửng sốt vô cùng và chạy tới nắm áo Mariko rồi dí cái điện thoại sát vào
mặt cô ấy.
“Là saooo, là saoooo hả
Mariko?”
“Hihi, như em thấy đó. Chị
chỉ tình cờ chụp được thôi mà. Không ngờ chụp “đúng” khoảnh khắc đó thôi”
Mariko cười trừ.
“Chị chụp hay quá ha. Chị hại
chết em rồi.” Ném chiếc điện thoại lại cho Mariko, Minami vò đầu mình rồi vội
chạy đi để rượt theo Acchan.
“Chúc mừng chị Mariko. Chị
đã làm được một việc rất rất rất tốt Mariko” Yuko vỗ vào vai Mariko rồi nắm tay
Haruna đi về. Mọi người tản dần ra làm việc của mình, một số người bu lại Karen
để hỏi chuyện khiến mặt cô bé đỏ như gấc.
“Chị không có lỗi trong chuyện
này mà” Mariko thiểu não lên tiếng.
“Chị muốn troll người ta thì
troll được rồi đó. Còn thểu não gì nữa” MiiChan ngồi bên cạnh Mariko đang cực
kì bình thản ăn snack.
*End Flashback*
Trở lại với hai anh chị rắc
rối kia. Hồi nãy là cún đi sau, chủ đi trước. Còn giờ là chủ đi sau còn cún đi
trước. Nhìn cái tướng nhỏ con mà mặc nguyên bộ đồ con cún khiến Acchan không thể
không cười nhưng cô còn đang giận “con cún” đó nên…
Minami đi vào bếp lấy con
dao hồi nãy Acchan cầm lên.
“Bây giờ tớ sẽ ném nó lên rồi
giơ tay ra, nếu tay tớ không bị đứt thì tớ không có nói dối cậu.” Minami thểu
não lên tiếng, rồi nhìn lên trần nhà, lấy đà để chuẩn bị ném dao lên.
“Yah cái đồ ngốc kia, ai chỉ
cậu làm cái trò này vậy hả?” Thấy Minami cầm con dao và nói vậy khiến Acchan hốt
hoảng chạy tới giựt con dao đó ném vào bồn rửa chén.
“Thì tớ đọc One Piece, thấy
Zoro cũng làm vậy để mua được cây đao, tớ thử làm theo để chứng mình cho cậu
thôi” Minami sụ mặt xuống trả lời.
Và câu trả lời đó khiến
Acchan bật ngửa ra sau luôn. Cô ấy…cô ấy lậm One Piece quá rồi. Chắc mai mốt phải
dậy dỗ lại thôi.
“Baka, đó là manga thì chuyện
gì chẳng thể xảy ra được. Trở về thực tế dùm tớ đi”
“Chứ tớ biết làm gì để chứng
minh bây giờ”
“Tớ không biết” Nói rồi
Acchan quay lưng bước ra ghế sofa ngồi xem TV.
Minami cũng đi ra theo nhưng
không dám ngồi sofa mà ngồi bệt xuống dưới đất mặt phụng phịu nhìn Acchan. Cô
phải làm gì để cô ấy hết giận đây trời. Hồi nãy Minami ngồi đất xoa đầu, bây giờ
ngồi đất vò đầu. Hình ảnh này thật sự là quá mức của từ dễ thương mà. Chắc
Acchan phải có trái tim sắt thép lắm mới cưỡng lại được.
Họ cứ ngồi đó gần ba mươi
phút rồi mà chẳng ai nói với ai câu nào. Minami thì cứ ngồi nhìn Acchan, Acchan
thì cứ ngồi nhìn TV. Thật ra thì lâu lâu Acchan cũng có liếc “con cún” đó,
nhưng dễ thương quá đâm ra dễ ghét mà. Nên không thể nào tha thứ được.
Rồi đột nhiên, Minami đứng
thẳng dậy, bước tới chỗ sofa Acchan đang ngồi rồi kéo tay cô ấy đứng lên khiến
Acchan giật mình.
“Yah cậu làm cái gì vậy. Thả
tớ ra.”
Minami không trả lời mà mà
kéo mạnh Acchan rồi đẩy nhẹ lưng cô ấy vào bước từng phía sau. Sau đò ghìm chặt
hai tay Acchan vào tường.
“Cậu…cậu…làm gì v…vậy. T…hả…tớ..ra”
Acchan thấy mặt Minami hầm hầm rồi dần dần đưa khuôn mặt ấy sát vào cô, khiến
cô không khỏi lo lắng và ngượng ngùng. Khuôn mặt đó chỉ cách Acchan có 2cm nữa
thôi, điều đó khiến tim Acchan như muốn rớt ra ngoài, cô nhắm tịt mắt lại.
“Em có tha thứ cho Minami
không?” Minami nghiêng đầu qua một bên rồi nói nhỏ nhỏ vào tai Acchan, thậm chí
lâu lâu cố tình đụng môi cô vào tai Acchan nữa. Điều đó khiên cơ thể Acchan
rung nhẹ lên từng hồi. Khuôn mặt lúc sợ hãi của Acchan thiệt đáng yêu mà.
“Yah Minami giỡn em đó hả?
Thả em ra” Nhận ra được tình hình, Acchan mở mắt ra và cố cự mình ra khỏi hai
cách tay đó.
“Tha thứ cho Minami không?”
Minami nhấn trọng trầm xuống và nói với khuôn mặt rất nghiêm túc. Điều đó làm
Acchan sợ nhưng làm sao cô thua được chứ.
“KHÔNG, Không,Không…k…hông….”
Acchan liên tục lắc đầu nói không, nhưng đôi môi của cô ấy đã bị Minami chặt lại
bằng nụ hôn mạnh mẽ của mình. Minami không hôn nhẹ nhàng mà cô hôn như muốn nuốt
lấy đôi môi của Acchan, phải khiến cô ấy khuất phục.
Acchan bất ngờ trước nụ hôn
đó của Minami, cô cố gắng trống chả để dành thế thượng phong nhưng con người
trước mặt mạnh quá. Cô đấu không lại, nên đành đáp trả lại nụ hôn kia một cách
dịu dàng để kìm hãm con thú trong cô ấy lại.
“Tha thứ cho Minami?” Minami
nói giữa những nụ hôn mãnh liệt của họ.
“K…kh..ông” Không khí trong phổi của Acchan dường như cạn
kiệt như cô vẫn cố nói. Thật là cứng đầu mà.
Sự cứng đầu ấy được đáp lại
bằng một hành động cưỡng ép hơn nữa. Không ghìm hai cánh tay Acchan nữa, Minami
bế sốc cô ấy lên rồi tiếp tục hôn. Điều đó khiến Acchan phải vòng hai chân
quanh người Minami để khỏi phải té. Tiếp sau đó là những nụ hôn đầy đê mê từ
Minami, điều đó khiến Acchan không tự chủ được nữa. Cô thả lỏng cơ thể, ôm chặt
lấy cổ Minami rồi đáp lại cô ấy. Nụ hôn của hai người từ mãnh liệt chuyển dần
sang nhẹ nhàng, sâu lắng, chan chứa đầy tình yêu thương.
Cả hai cùng dứt ra để lấy lại
nhịp thở, Minami mỉm cười nhìn Acchan.
“Em tha thứ cho Minami
chưa?”
“Nếu em nói chưa thì sao”
Acchan tựa chán vào chán Minami, nói bằng một cách khó khắn.
“Minami nghĩ em sẽ biết được
hậu quả mà” Minami lém lỉnh cười.
“Thôi, được rồi, em chịu
thua Minami. Thả em xuống đi. Minami không mệt à” Acchan lắc đầu nhìn con người
trước mặt. Bình thường cô ấy studere lắm mà sao ở bên cô lại như thế chứ.
“Bế “vợ” sao lại mệt được chứ”
Minami hôn chóc vào má Acchan một cái rồi từ từ thả cô ấy xuống.
“Thật là…”
“Nhưng mà Atsuko nè, em nặng
thật đó. Tốt nghiệp rồi muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Em nặng hơn nhiều rồi đó.”
Minami nhăn mặt nói.
“Yah ai cho Minami nói thế hả.
Ra khỏi nhà em ngay” Acchan tức giận hét lên, Minami thật không biết tế nhị mà,
toàn đụng vào “vấn đề nhạy cảm” của con gái thôi.
“Được rồi, được rồi. Em mập
mập lên mới dễ thương chứ. Minami thấy em như vầy mà quá tuyệt rồi keke” Minami
cười trừ, cô nàng này dễ giận ghê.
“Còn bộ đồ này Minami kiếm
đâu ra vậy?” Acchan chỉ thẳng vào bộ “con cún” Minami đang mặc.
“Minami cũng không biết. Chả
biết bà già đó kiếm đâu ra. Còn treo tùm lum thứ trên đó nữa. Nhìn này, cái
đuôi bã còn treo tờ giấy “Your Pet” nữa chứ. Bã xem Minami là thứ gì vậy”
Minami bĩu môi cầm cái đuôi khua khua qua lại.
“Giống Pet thật mà.” Acchan
đứng khoanh tay bình thản nói.
“Em còn nói thế nữa.” Minami
phụng phịu ngồi xuống nhà như ăn vạ.
“Được rồi, lên ghế ngồi đi,
ngồi dưới đó nữa là em cho mấy con chó nhà em ra chơi với Minami luôn đó.”
“Hihihi”
Thế là cả hai cùng ngồi lên
ghế, ôm nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong
không khí rồi từ từ xà xuống đất như tìm được đích đến của nó. Tiếng vù vù của
những cơn gió hòa vào tiếng nhộn nhịp của Tokyo tạo nên bản hòa ca êm dịu, khiến
tâm hồn bình thản và thư thái.
Cả hai điều không nói gì. Với
họ bây giờ thì sự hiện diện của người kia là quá đủ rồi. Tiếng thở cùng tiếng
tích tắc vang lên đều đều. Từng phút, từng giây đang chờ thời khắc noel đến.
“Marry…..” Cả hai cùng quay
lại một lúc khiến đôi môi hai người khẽ chạm vào nhau. “…..Christmas” Cùng nhau
nói từ đó một lần nữa rồi mỉm cười hôn nhau lần nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài
như không có điểm dừng.
Ngoài trời pháo hoa vang lên
tỏa sáng cả một bầu trời đón chào thời khắc Chúa Jesus sinh ra đời.
~~~~~~~~~ Hiện tại ~~~~~~~~~
“Ôi nhớ lại thật xấu hổ mà,
Minami nghĩ chắc Minami không bao giờ dám mặc cái bộ đồ đó lại một lần nào nữa
đâu.” Minami thở dài, lắc đầu ngao ngán.
“Nhưng nó dễ thương mà”
Acchan mỉm cười, cô không ngờ là Minami đã từng làm điều đó cho cô.
“Cạch”Tiếng
mở cửa vang lên.
“A Natsuko, con vào đây”
Acchan đứng lên khỏi giường rồi đi lại bế đứa trẻ lên.
“Con không ngủ được sao?”
Minami vuốt đầu đứa trẻ hỏi khi Acchan đã bế nó lại giường.
“Con vừa mơ được một giấc mơ
kì lạ.” Đứa bé ngước mắt lên nhìn Minami nói khi đã nằm gọn trong lòng cô.
“Nó như thế nào?”
“Con mơ thấy cô già Noel tặng
con nguyên vườn “Cà chua” và “Bắp cải” luôn. Nó có nghĩa là gì vậy?” Con bé
ngây thơ hỏi.
Câu nói làm Minami và Acchan
phá ra cười.
“Đừng nghĩ nhiều về nó, hãy
cứ nghĩ nó là “biểu tượng” của Mama và Okaa-san là được rồi” Minami mỉm cười
nói.
“Con ngủ với Mama và
Okaa-san nha”
“Hai”
Natsuko nằm giữa hai người rồi
dần dần chìm vào giấc ngủ. Minami và Acchan trìu mến nhìn đứa trẻ. Sau đó cả
hai nhìn nhau cười và chìm vào giấc ngủ. Trước đó hai bàn tay đã tìm đến nhau và
nắm thật chặt.
Noel thật là ấm áp mà.
The End.
Bonus
Có ai thắc mắc cái tấm nhìn
MiiChan lấy được từ Mariko là gì không? Đó chính là tấm hình Minami mặc bộ đồ
“con cún”.
Sau ngày hôm đó, MiiChan đã
mở một phiên giao dịch.
“Bạn đưa tôi Năm ngàn yên,
tôi cho bạn xem một tấm nhìn cực kì độc của Genenal Manager – Takahashi Minami.
Với một lần xem chỉ được 10s thôi nha.”
Cái quái gì mà một tấm nhìn
chỉ được xem có 10s mà giá lên tới NĂM NGÀN YEN thì chẳng ai đâm đầu vào đâu.
Nhưng với lời mời ngon ngọt của MiiChan thì một số em đã dính lưới và đồng ý “bỏ
tiền” ra xem. Và kết quả là mấy ẽm la hét phấn khích tột độ. Thế là nguyên một
nhóm truyền tai nhau nghe kể nên đều rất tò mò và tự chui mình vào lưới. Nhưng
tất cả đều phấn khích và không xem việc “bỏ tiền” ra xem là một điều lãng phí.
Thậm chí có người còn đòi xem sáu, bảy lần kia.
Lần này MiiChan giàu to rồi.
Cái nhóm gần ba trăm người chứ ít gì, thêm dàn staff nữa. =))
Mariko buồn rầu nhìn MiiChan
ngồi hứng thú đếm tiền. Nhưng không sao, mai mốt cô ấy lấy cô thì của cô ấy
cũng là của chung thôi hahaha. Mang ra đấu giá cho Fan mua chắc giàu sụ luôn.
=))
Nhưng hiện tại thì tấm hình
đó vẫn chưa Fan nào được thưởng thức. Thiết nghĩ có phải sau vụ đó, “ai đó” đã
uy hiếp mua lại hoặc lấy không tấm nhìn đó không ta.
Haizzz ai biết được chứ.
End.
AAAAAAAAAAAAA, giáng sinh vui vẻ. Mình đang alone mà chui đầu vô đọc cái fic này chi vậy trời. Mình muốn coi cái tấm "cún" đó lắm nhé, gặp mình là khỏi có giận rồi có ACchan cứng đầu thôi:))
Trả lờiXóaNHưng mình thích 2 bạn kêu nhau là cậu với tớ hơn, nghe vừa dễ thương vừa tình cảm.
Tớ cũng đã suy nghĩ về cách gọi. Cái khúc đó hành động của Minami là cưỡng ép nên tớ cho xưng hô vậy để thể hiện "vị thế" của kẻ "cao" hơn =))
XóaMình thấy xưng A, E cũng hợp lý mà... Sao mà nó lãng mạn quá đi aaaaaa chịu ko nỗi luôn. Thank Au nhiều nhá.
Trả lờiXóaTakamina có phải là con trai đâu mà A,E được
Trả lờiXóa