2014 is very very funny HAHAHAHAHAHA


MY OH MY - SJJD

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Our Fate Can Be Changed ? - Chap 6




Author : Choy

Pairings  : AtsuMina , KojiYuu and Other

Rating : PG-13

Category : General 

Status : On - going

Notes : Thể loại Fic là Shoujo Ai nên không có rào cản giữa g-g


            Chap này nghĩ nát óc không biết nên xử lí cái tình huống trớ trêu đó như thế nào  >"< Tự tạo ra rồi 
            tự hại mình. Hy vọng là nó ổn.

           Không đem ra khỏi Blog nếu chưa có sự đồng ý của Au






Chap 6






POV Haruna


“Nyan, Nyan, HaruNyan~~~~~” Từ xa, Yuko chạy tới và nhào vào người tôi rồi ôm hôn mặt tôi. Đã quá quen với kiểu quấy rối này, tôi chẳng phản ứng lại và tiếp tục chơi game trên máy DS của mình.

Tôi thật sự chẳng thể nào hiểu nổi cái con người này. Rảnh rỗi đến độ không biết làm gì mà đi phá tôi ư? Suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi và giở trò biến thái, còn cứ gọi suốt “Nyan Nyan” nữa chứ, chả hiểu nổi biệt danh đó cậu ta kiếm ở đâu ra làm bây giờ Sae cũng gọi tôi “Nyan” luôn. Tôi là Vampire mà, đâu phải “mèo” đâu chứ.


Nhưng phải công nhận là trong công việc cậu ta rất chuyên nghiệp. Không còn là con người ồn ào và hay bám riết nữa. Cậu ta trở thành con người lạnh lùng với nụ cười “thân thiện” của những nhà kinh doanh. Cách cậu ta làm và xử lý công việc phải nói là hoàn hảo khiến không ý người ngưỡng mộ. Cùng cậu ta tham gia một số hoạt động quảng bá sản phẩm và phỏng vấn, cách cậu ta nói hoàn toàn khiến người khác bị thuyết phục. Hành động và lời nói hoàn toàn lịch thiệp và chuyên nghiệp. Nhưng sau khi kết thúc thì …


Ôi Kojima Haruna, mày đang nghĩ về cái tên biến thái đó hả? Nhưng phải công nhận ở cậu ta có điều gì đó rất thu hút, không là khác thường mới đúng. Tôi hoàn toàn không đọc được gì trong đầu cậu ta cả. Dù cố gắng thì nó hoàn toàn trống rỗng.


Á chết, mãi lo nghĩ để thua rồi. Hic hic chơi lại nào Haruna, tập trung, tập trung chuyên môn nào.


End POV




“Sae-chan. Cô ấy bỏ rơi tớ kìa” Sau hàng loạt nỗ lực khiến Haruna chú ý đến mình, Yuko đành bỏ cuộc và bay lại chỗ Sae cầu cứu.


“Kệ cậu. Phá người ta rồi còn than vãn gì nữa. Cô ấy chưa đập cậu là may rồi đó” Sae rùng mình lên khi nhắc đến chuyện chọc phá Haruna, cô đã từng nhận “hậu quả” khá nghiêm trọng khi phá cô “mèo” ấy.


“Ể, Nyan sẽ không đánh tớ đâu nhỉ? Nyan” Lại bay qua chỗ Haruna và ôm chặt cô ấy nhưng vẫn không có tín hiệu gì từ thân chủ. Cô lại qua chỗ Sae và phá cậu ấy. Ôi cứ bay qua bay lại Yuko không thấy mệt ư?


Vừa thấy bóng dáng MiiChan, Yuko chạy lại:


“Hey, thất tình hay sao mà mặt cậu ủ rũ vậy MiiChan. Có cần tớ giới thiệu em nào không?” Định chêu trọc nhưng thấy sắc mặt MiiChan hơi tệ nên Yuko vẫn tiếp tục chêu


Lườm cái con người loi nhoi ấy, Miichan bỏ lại Yuko đằng sau với hai từ “Tớ ổn” rồi đi vào chỗ ngồi, để cặp xách xuống đất và…và…gục đầu xuống bàn NGỦ. Tối hôm qua gần 2h sáng cô mới ngủ vì…mê đọc manga. Miichan mới tậu về nhà hơn 100 cuốn truyện tranh. Tính tổng số chuyện tranh cô ấy đang nắm giữ chắc lên tới gần 8000 cuốn rồi. Thế mà sáng nay có người phá bắt cô dậy sớm và nhìn cô với ánh mắt rất chi là …tà ma ngoại đạo. Không biết con người đó lại có “âm mưu” gì nữa. Nhưng giờ thứ cô cần là NGỦ.


“Reng”

 
“Vù…vù…cạch…cạch…nhanh nhanh…xê ra…xê ra…” Hàng loại thứ tạp âm hỗn loạn vang lên cốt chỉ để chạy về chỗ ngồi của mình.


 “Hôm nay thầy sẽ thông báo cho các em một tin vui” Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp và nói


“Wow~~wow~~~”


“Trật tự. Vì sắp tới thầy phải đi công tác rất nhiều nên không thể giám sát lớp thường xuyên được.”


“Yeah~~~”


“Im lặng. Thay vào đó sẽ có một giáo viên khác phụ tôi quản lí các bạn. Là giáo viên trẻ và cũng sẽ thế vào vị trí của Kitono-sensei ở phòng y tế. Nên có việc gì cần thì đến phòng y tế hỏi nha. Và…các em cư xử đúng mực nhé. Mời cô vào” Ông thầy nói xong rồi đi ra, ông cảm tưởng như cục đá cả tấn luôn đè lên ngực mình mất đi. Quản lí cái lớp đó khiến hao tổn không ít sức lực, mồ hôi và tuổi thọ. Tuy toàn những học sinh giỏi nhưng độ điên khùng, phá hoại thì cũng thuộc hàng giỏi nốt.


“Giao lại lớp cho cô nhé, tôi phải có cuộc họp rồi. Bọn chúng cũng “ngoan” lắm nên cô yên tâm” Nói nhỏ với cô giáo viên trẻ đó, sau đó ông ta đi một mạch.


“Xin chào các em, tôi tên là ……”



~~~~~~~~~



Mặt trời lên cao, những tia nắng ấm áp xuyên qua lớp màn cửa mỏng tỏa sáng khắp căn phòng. Một số tia nắng tinh nghịc chạy dọc trên cánh tay khiến Acchan thức giấc. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cô được ngủ ngon thế này. Không còn những giấc mơ kì quái nữa, thay vào đó là một làn hơi êm dịu, ấm áp như đang bao bọc cả cơ thể cô. Cựa mình rồi đưa cánh tay lên che đi những tia sáng chói lóa kia, Acchan từ từ mở mắt ra.


Điều đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt, trong vắt và có một màu nâu dịu nhẹ đang nhìn cô. Không hiểu sao đôi mắt ấy lại thu hút cô đến vậy, tưởng như trừng cô chỉ muốn chìm đắm vào nó thôi. Ánh mắt đó đẹp, sâu thẳm và chứa một nỗi buồn da diết. Càng nhìn, cô như chìm vào không gian do nó tạo nên và có thể cảm nhận nỗi đau tột cùng trong đôi mắt đó.


Rồi một bàn tay đưa lên vén nhẹ mái tóc cô ra sau, điều đó khiến cô tỉnh lại và giật mình bật người ngồi lên không quên kéo theo tấm chăn che cơ thể. Cô đang bối rối cùng cực, nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, bất giác cô đỏ mặt. chuyện gì đã xảy ra??? Sao cô không nhớ được gì vậy nè.



Nhìn tấm lưng trước mặt mình, đầu óc Minami dường như trống rỗng. Mọi chuyện đêm qua diễn ra như cơn gió mạnh sượt qua người, đam mê, cháy bỏng, cảm xúc dồn nén tràn ra như cơn sóng nuốt trôi lí trí con người. Một phút nóng bỏng nhưng để lại sau đó là sự day dứt. nỗi đau không bao giờ biến mất được. Và Minami đang trải qua cảm giác chết tiệt ấy.


Suốt đêm, Minami chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt đang ở trong vòng tay của mình. Cô ấy ôm cô rất chặt nên cô chẳng thể nào gỡ ra đươc. Từng đường nét trên gương mặt Acchan đều không khác gì Astuko của cô và điều đó lại dấy lên nỗi đau tột cùng trong tâm hồn cô. Cô đang làm cái quái gì vậy? Những cảm xúc yêu thương, muốn bảo vệ cho người con gái đang nằm trong vòng tay mình hiện lên khiến Minami không thể kiểm soát được. Điều đó là gì? “Atsuko, hãy nói cho tớ biết đi”.


Một người nằm, một người ngồi yên một chỗ như thế này thì không phải cách. Minami đành để mặc cho mọi chuyện diễn ra như thế nào thì như thế nấy thôi. Cô đứng lên nhặt quần áo rơi vương vãi dưới giường rồi mặc lại. Cô đứng đó nhìn Acchan một lúc rồi đi lại bàn lấy ít nước cho Acchan uống. Quay lưng bước đi thì một giọng nói vang lên khiến cô bất thần lo lắng quay lại.


“Mi….Minami”


“Cái gì?” Ngỡ ngàng khiến cô không kiểm soát được lời nói và cảm xúc.


“Minami?” Acchan nghiêng đầu hỏi.


“Yes….nhưng….” Minami bối rối không biết vì sao cô ấy biết tên mình.


“Hm…vậy hôm qua…”


“Cô …cô bị hắn ta …”Minami không biết sử dụng từ gì để nói.


“Vậy…cậu đã cứu tôi? ”


“Yeah….” Minami không biết nói gì.


“Vậy tại sao cậu biết? Và sao tôi lại ở trong phòng của mình… với tình trạng như thế này” Trưng bộ mặt ngây thơ ra, Acchan giả như không biết chuyện gì.


“…” Đứng như trời trồng, Minami không nói nên lời.


Thấy người trước mặt không nói gì, Acchan cuốn chăn quanh người và đứng lên nhặt bộ đồ dưới đất.


“Cậu có thể quay đi không?” Khi nghe Acchan nói vậy, Minami đỏ mặt quay lưng lại. Acchan thích thú khi nhìn thấy vẻ bối rối ấy. Mặc đồ xong, Acchan lên tiếng


“Cậu có thể quay lại được rồi” Bước chầm chậm lại chiếc bàn, cô tự rót cho mình một ly nước để uống. Bây giờ cô cảm thấy cổ họng mình khô rát vì rượu và…tác dụng của thuốc. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Acchan đang cố kéo dài thời gian để nghĩ cách giữ cái con người đang đứng trước mặt mình kia. Cô đã tốn công sức tìm kiếm thế mà không ra, khi cô gặp nguy hiểm thì người đó tự ló mặt ra. Tại sao cô không nghĩ ra cách này sớm hơn nhỉ? Nhưng trong tình thế bây giờ thật là… Cô chỉ nhớ mang mác được những hành động hôm qua của mình mà nó làm cho cô… *đỏ mặt*. Định nói thì Minami đã nói trước :


“Chuyện hôm qua thật sự thì tôi…cô…” Minami cố gắng tìm một từ ngữ nào đó để giải thích chuyện hôm qua. Việc này càng ngày càng trở nên tồi tệ. Không thể để cô ấy dính líu đến cô được.


“Ý cậu là chúng ta quên chuyện hôm qua đi?”


“Ừ…ah không…ah” Minami không biết mình nên nói gì nữa


“Cậu sẽ không chịu tránh nhiệm với tôi đúng không?” Giọng Acchan bắt đầu nghẹn lại


“Ah không, nhưng chuyện hôm qua là do cô…” Thấy Acchan có xu hướng bắt đầu khóc, cô nói không nên lời. 


“Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không thể.” Nói chuyện hôm qua là do cô ấy thì thật quá đáng, vả lại cũng tại cô không kiềm chế được cảm xúc mà.


“Tại sao” Một giọt nước mắt chầm chậm lăn trên má Acchan rồi nhẹ nhàng rơi ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp đó.


“Vì…” Minami không biết nói gì cả, chẳng lẽ nói cô là quái vật à không là Vampire chứ. Cô ấy tin cô ư??? “Tôi và cô không giống nhau”


“Cậu không phải là người?” Acchan biết Minami không phải là người khi nhìn thấy những hành động của Minami. Nhưng một cảm xúc mãnh liệt trong cô nói người đó thuộc về cô, người đó sẽ khiến cô hạnh phúc. Nên cô chẳng quan tâm cô ấy là ai, chỉ biết…Cô yêu cô ấy rồi. (Tính bá đạo khó bỏ của Acchan haha)


“Ừ” Bất ngờ trước câu hỏi đó, Minami cố lấy lại vẻ điềm tĩnh “Tôi là Vampire. Nên…tôi xin lỗi” Nói rồi Minami quay lưng bước đi, huy vọng cô nói thế Acchan sẽ sợ hãi và để cô đi. Nhưng người tính à Minami tính (chứ) không bằng trời tính. Định nhảy ra ngoài cửa sổ thì cô nghe thấy sau lưng mình tiếng nức nở ngày một to.


“Tôi …hic…không quan tâm, cậu phải chịu tránh nhiệm khi ..…hic hic…đã lấy đi… lần đầu tiên của tôi” Acchan hét lên và òa khóc ngày một to hơn


Thấy vậy Minami chạy ngay lại chỗ Acchan, vụng về lau nước mắt và cố gắng dỗ cô ấy. Cô cực kì sợ người khác khóc, mỗi khi thấy ai khóc là chân tay cô loạn xạ cả lên, chẳng biết làm thế nào. Và càng tệ hơn nữa khi người khóc lại là Acchan chứ. Cô chỉ biết ráng lau nước mắt cho Acchan và luôn miệng nói “Đừng khóc, đừng khóc mà”


“Huhuhu, cậu…hic…cậu phải chịu tránh nhiệm…hic hic…” Cố gắng kìm cơn nấc lại, Acchan vừa khóc vừa nói


“Ừ ừ, tôi sẽ chịu tránh nhiệm mà. Đừng khóc nữa, Đừng khóc nữa mà” Một phút nông nổi, vì không muốn con nhà người ta khóc nữa và trái tim cô cũng rất đau khi nhìn cô ấy như vậy, Minami đã nói ra điều cô không bao giờ nên nói.


Minami vẫn chưa nhận thức được điều mình nói, còn Acchan thì đang mừng thầm trong bụng vì con cá đã lọt lưới. Có lẽ nên cảm ơn mẹ cô khi đã truyền cho cô tài năng diễn xuất hơn người này.


“Cậu nói là phải giữ lời đó” Acchan đã ngừng khóc nhưng vẫn còn nấc, cô vừa đưa tay lên lau nước mắt vừa nói


 “Ừ…HẢ?………”



Chỉ với lời nói đó, mọi chuyện lại bắt đầu 

Và cái kết cũng sẽ tiếp diễn lần nữa?






To be continued ...





3 nhận xét:

  1. Ôi chị cà đúng là bá đạo=)). Mình đọc tới khúc khóc là cũng nghĩ chị ấy đang diễn quả thật không sai mà=)). Mình cũng đoán là có khi nào tỉnh dậy chị Cà ko những ko giận mà còn tìm cách giữ lại bạn Cải không. Hình như nạn nhân của vụ này là Minami thì đúng hơn:))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Acchan rơi vào tay người thì ẽm lỗ, còn rơi vào tay Minami thì chỉ có lời thôi =)) Còn vấn đề nạn nhân thì muôn đời muôn thủa là Minami rồi, dù không phải thì cũng tự biến mình thành nạn nhân vì quá tốt bụng và rất chi là Suberi =))

      Xóa
    2. Cái người lấy đi lần đầu tiên của người khác mà lại là nạn nhân chắc chỉ có Minami thôi=)). Từ rày khổ rồi, bạn Cà sẽ kè kè sát bên ko gái nào tiếp cận được=)).

      Xóa